Băng Sơn/Đoản Văn/Màu vôi mới
MÀU VÔI MỚI
Đã từng có thời kỳ nhà gianh nhiều hơn nhà gạch. Làng nào cũng chỉ có mấy ngôi to rộng xây gạch, lợp ngói đó là Đình, Chùa, Đền, Miếu và đôi khi cả chiếc quán ngoài cánh đồng cho người đi làm trú mưa tránh nắng lúc nghỉ trưa.
Từ vách đất đến tường hoa quanh đình, tường gạch có cây trầu không leo ngoài chùa, không hiểu có quy định nào không? mà mỗi năm quét vôi, bao giờ màu vôi cũng trắng tinh, không có màu gì khác. Từ xa, rất xa đã nhìn thấy những mảng tường trắng lốp, trắng mờ thấp thoáng giữa màu xanh làng quê thân thuộc.
Chỉ ở thành phố mới có nước vôi mang nhiều màu sắc khác. Trường học quét vôi màu vàng. Mặt phố cũng mang màu vàng là chủ yếu, na ná như các ngôi nhà làm công sở.
Trong nhà, phần lớn được quét vôi màu xanh, chắc là để dịu con mắt.
Nhà nào quét vôi màu đỏ gọi là "nhà đỏ" tức là, một nơi chứa "điếm". Nước ta không có màu vôi xanh quét ngoài cửa cũng là quán rượu có ca kỹ, gọi là "lầu xanh" như trong truyện Kiều.
Tuy vậy, khoảng hơn chục năm nay, đã có nhiều đổi khác. Màu vôi không còn quy định ngầm như trước. Nông thôn cũng quét màu vàng, người thành phố còn mang cả màu xanh ra mặt phố. Có nhà quét vôi màu xám (pha bằng than cám) để có màu lạ, treo tranh cho nổi bật.
Không chỉ có một màu vôi trắng, pha thành nước, đem quét cho sáng, cho đẹp, cho vệ sinh, cho bền. Nay có nhiều phố ở Hà Nội như phố Nguyễn Khuyến, phố Ngõ Gạch.... chuyên bán đủ màu để pha vào vôi quét tường, không những thế còn cả sơn dầu, không quét bằng chổi mà bằng con lăn....
Trăm năm cũ kỹ ít thay đổi. Rồi bùng ra, chỉ mười năm thôi đã có bao nhiêu điều khác lạ. Nông thôn và thành thị xích lại bên nhau. Khiếu thẩm mỹ và con mắt người thay đổi theo, nay không thể cho thế này là cũ, thế kia là mới. Tuỳ theo sở thích, túi tiền, người ta không cần biết ai khen, ai chê công việc của mình.....
Từ một màu vôi..... mong sao không có gì quá đáng trong các việc khác quanh ta.
Bản quyền của tác giả Băng Sơn . Sưu tầm từ: website về Hà Nội