Băng Sơn/Tản Văn/Mưa quê
MƯA QUÊ
Nguyễn Bính có câu thơ: "Gió mưa là bệnh của giời...."
Hôm nào bệnh nặng thì nước mắt ròng ròng, chan chứa. Hôm nào buồn thì trứng xoá mênh mang. Mưa thành phố bắt mọi người vội vàng. Mưa làng quê sao mà bẻ bai, dai dẳng, chầm chậm, lê thê....
Những khoảng sân đất dềnh lên, những con đường ngoằn nghèo nhão ra càng thưa vắng bàn chân trần bấm đốt vào bùn cho đỡ trơn khỏi ngã. Cây chuối, cành tre, ngọn bưởi, gốc khoai ráy cuối rào cừ trĩu nặng nỗi buồn không hiểu tại sao lá mình nặng thế.
Nếu sáng tinh mơ, bệnh trời đã rỉ rả tuôn trào thì cấy cày đành hoãn lại, ngồi trong cửa nhìn ra, chỉ "nghe" thấy tấm màn xô xiên chéo, đôi khi phả ra một hơi lạnh, ùa vào khung cửa cùng nỗi ẩm ướt như một nhớ nhung, mà chả biết nhớ nhung gì, nhớ nhung ai.
Hút thuốc lào vặt nhiều cũng chán, ai đó rang mẻ ngô già mà nhấm nháp cho qua ngày mờ mịt xóm thôn. Có ai nói: Nhà em ơi, hôm nay mình làm món muối vừng đi. Mưa còn dai đấy....
Con mương đầu làng hôm qua trong vắt màu nước xanh đen, hôm nay đỏ lờ như nước gạch cua, có người đội chiếc nón mê cứ ngửa lưng ra mà kéo chiếc vó cạnh khung rau muống phởn phơ xanh rờn những tay rau được vươn ra ngoài khung mà no nê mưa gió.
Thành phố có ngày chủ nhật, người rủ nhau rong chơi. Mưa là chủ nhật của làng quê, nhưng mỗi căn nhà, mỗi khoang sân thành ốc đảo. Chỉ trừ ai định đi tát nước trên đồng vàn đồng cao là được nghỉ thoả thích, còn tuỳ công việc để đẩy, người nghỉ ngơi buồn, mai việc ùn lên, vẫn cứ phải vắt sức ra mà thi với nắng trời, gió táp hay đường xa, quán chợ nhọc nhằn....
Nghìn năm trước và nghìn năm sau nữa, mưa quê có giống hôm nay khiến ta thấy trấu cắn trong lưng?
Bản quyền của tác giả Băng Sơn . Sưu tầm từ: website về Hà Nội