西施詠
艷色天下重
西施寧久微
朝為越谿女
暮作吳宮妃
賤日豈殊眾
貴來方悟稀
邀人傅香粉
不自著羅衣
君寵益嬌態
君憐無是非
當時浣紗伴
莫得同車歸
持謝鄰家子
效顰安可希
|
Tây
Thi
vịnh
Diễm
sắc
thiên
hạ
trọng,
Tây
Thi
ninh
cửu
vi
Triêu
vi
Việt
Khê
nữ,
Mộ
tác
Ngô
cung
phi,
Tiện
nhật
khởi
thù
chúng,
Quý
lai
phương
ngộ
hi.
Yêu
nhân
phó
hương
phấn.
Bất
tự
trước
la
y.
Quân
sủng
ích
kiêu
thái,
Quân
lân
vô
thị
phi.
Đương
thời
hoán
sa
bạn,
Mạc
đắc
đồng
xa
quy
Trì
tạ
lân
gia
tử,
Hiệu
tần
an
khả
hi.
|
Vịnh
nàng
Tây
Thi
Vì
thiên
hạ
trọng
sắc
đẹp,
Nên
nàng
Tây
Thi
lẽ
nào
ở
trong
cảnh
nghèo.
Buổi
sớm
còn
là
cô
gái
(giặt
lụa)
bên
khe
(Nhược
Da)
nước
Việt.
Buổi
chiều
đã
là
phi
tần
trong
cung
vua
Ngô,
Thuở
hàn
vi
nào
đâu
có
khác
gì
mọi
người,
Khi
sang
trọng
rồi
mới
biết
là
hiếm
có.
Nàng
sai
người
thoa
phấn
thơm,
Nàng
cũng
không
tự
mặc
lấy
áo
lụa.
Được
vua
yêu
quý,
nàng
càng
thêm
kiêu.
Vua
thương
không
kể
gì
điều
phải
trái.
Những
cô
bạn
thời
ấy
cùng
giặt
lụa.
Chẳng
ai
được
ngồi
cùng
xe
với
nàng
về
cung
vua.
Nàng
nhắn
đáp
cô
gái
nhà
hàng
xóm.
Bắt
chước
nhăn
mặt,
đâu
có
mong
được
gì?
|
Vịnh
Tây
Thi
Thế
gian
sắc
đẹp
ai
bì,
Tây
Thi
không
nhẽ
hàn
vi
suốt
đời.
Sớm
còn
gái
Việt
bên
ngòi,
Cung
Ngô
tối
đã
lên
ngồi
cạnh
vua.
Lúc
hèn,
ai
chẳng
hơn
thua,
Khi
sang
mới
biết
đời
chưa
mấy
người.
Phấn
son
gọi
kẻ
tô,
giồi,
Áo
là
em
mặc
có
người
xỏ
tay.
Vua
yêu
càng
lắm
vẻ
hay,
Vua
thương,
phải
trái
mặc
bay
sá
gì.
Giặt
sa
những
bạn
đương
thì,
Cùng
xe
chẳng
được
đi
về
với
ta.
Xin
van
cô
ả
bên
nhà,
Cũng
đòi
«nhăn
mặt»[1]
khó
mà
như
nhau.
|