Những thói hư tật xấu của người Việt/128

Từ VLOS
Bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

Cần mẫn một cách bất đắc dĩ

(Nguyễn Văn Vĩnh, Xét tật mình, Đông Dương Tạp chí số 12)

Dân An Nam ta có nhiều tật xấu, duy có một tật làm biếng là không ai trách được[1]. Chỉ hiềm một điều làm ăn thì cần mẫn, nhưng lại không coi cái cần mẫn ấy là vinh hiển, tựa hồ như một điều bất đắc dĩ phải làm thì làm, chớ không có gì vẻ vang. Hồ[2] nhờ được cày cuốc mà có dư ra thì lo ngay danh miệng[3]. Đến lúc lên được ông nọ ông kia, mà có ai nhắc đến phận cày phận cuốc khi xưa thì xem hình như người ta xỉ vả mình.

Cái lý tường sai ấy là do trong bọn thượng lưu, trong các nhà chữ nghĩa lấy cái nhàn làm cái hân hạnh. Chỉ có dăm ba chữ ngồi rung đùi từ sáng đến chiều, còn gạo thổi cơm ở tay ai mà ra, vải may áo ở tay ai mà ra, không nghĩ đến.

Chú thích[sửa]

  1. Ý nói phải nhận là người chăm chỉ
  2. Nếu, giả như
  3. Tiếng hão

← Mục lục

Liên kết đến đây