Những thói hư tật xấu của người Việt/185

Từ VLOS
Bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

Ngủ yên trên danh vọng

(Thạch Lam, Hà Nội băm sáu phố phường, 1940)

Đi với bánh đậu, còn có các thứ bánh khảo, kẹo lạc, kẹo vừng.

Ngày trước, hiệu Ngọc Anh có tiếng khắp kẻ chợ thôn quê; nhưng từ ngày Cự Hương ở tỉnh Đông[1] dồn lên, thì ngôi bá chủ đã thay người.

Trong khi Cự Hương mỗi ngày một tiến bộ trong cách tìm tòi, khiến cho bột bánh được mềm dẻo, nhân đậu được nhuyễn trong, và cách trình bày được sạch sẽ tinh tươm thì Ngọc Anh nằm ngủ trên cái danh vọng cũ của mình, uể oải bán hàng cho khách. Hiệu đó hình như giàu rồi mà lại …

Mà phần nhiều giàu rồi thì không hay cố nữa. Đó là cái tật chung của người mình khiến cho không một công cuộc nào phát đạt được lâu dài, cả từ trong cách buôn bán cho đến những công nghệ khác.

Tài làm bánh của người mình không phải là kém cỏi. Cái thứ bánh dẻo Trung thu của Cự Hương không kém gì bánh của Tàu và các thứ bánh kem của Việt Hưng không thua gì bánh của Tây.

Ta chỉ còn thua cái chí nữa mà thôi; nhưng như thế nghĩa là còn thua nhiều nhiều lắm.

Chú thích[sửa]

  1. tức vùng Hải Dương

← Mục lục

Liên kết đến đây