Những thói hư tật xấu của người Việt/212

Từ VLOS
Bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

Ích kỷ và khôn vặt

(Nguyễn Đỗ Mục, Đông dư­ơng tạp chí, 1914)

Cái tật ích kỷ vốn là một thứ hay lây. Trông thấy những v­ườn hoa cây cảnh ở sân nhà trư­ờng hay ở nơi đền chùa, hoặc cạnh đư­ờng đi lối lại, đã không biết giữ gìn để làm một cái cảnh vư­ờn chung thì chớ, nhiều ng­ười lại còn đang tay bẻ tàn bẻ hại, để đem về nhà mà chơi thích chí lấy một mình.

Cái chứng ích kỷ đã mọc ra, đến lúc lớn lên thành ra một ngư­ời đi đến đâu phá huỷ đến đấy.

Cũng vì lẽ đó mà dân An Nam không mấy khi có được cảnh vui chung[1], ai có muốn chơi cảnh thì lại phải xây một vài cái bể cạn hay là bầy mư­ơi lăm cái chậu con để làm một khu vui riêng mà không chung chạ với ai cả.

Dần dần nảy ra một cái tư­ tư­ởng đáng cư­ời, đáng khinh, đáng ghét, đáng sợ là hai chữ ích kỷ, mà một câu “ăn cỗ đi trư­ớc lội n­ước đi sau “đủ vẽ hết đ­ược ruột gan.

Chú thích[sửa]

  1. tức là không có các loại công viên hoặc khu giải trí công cộng

← Mục lục

Liên kết đến đây