Chủ đề nóng: Phương pháp kỷ luật tích cực - Cổ học tinh hoa - Những thói hư tật xấu của người Việt - Công lý: Việc đúng nên làm - Giáo án Điện tử - Sách giáo khoa - Học tiếng Anh - Bài giảng trực tuyến - Món ăn bài thuốc - Chăm sóc bà bầu - Môi trường - Tiết kiệm điện - Nhi khoa - Ung thư - Tác hại của thuốc lá - Các kỹ thuật dạy học tích cực
- Dạy học phát triển năng lực - Chương trình giáo dục phổ thông
Tránh trầm cảm vì bệnh mạn tính
Từ VLOS
Học cách sống chung với bệnh mạn tính không phải là điều dễ dàng. Bệnh mạn tính là bệnh dai dẳng, kéo dài, hoặc phát triển theo thời gian. Một số ví dụ về bệnh mạn tính từ mức độ nhẹ đến nặng hoặc đe dọa đến mạng sống bao gồm dị ứng, hen suyễn, tiểu đường, bệnh tim, ung thư, và Alzheimer. Bệnh mạn tính có thể được kiểm soát nhưng không thể chữa khỏi.[1] Bạn cần có quá trình học cách đối diện với nhiều cảm xúc phức tạp nảy sinh khi nhận được chẩn đoán bệnh.[2] Nếu lo ngại về chứng trầm cảm có thể hình thành do tình trạng bệnh của bản thân, bạn cần thực hiện các bước chủ động để thích ứng với bệnh tật về mặt tinh thần và cảm xúc cũng như về thể chất.
Mục lục
Các bước[sửa]
Xây dựng tính kiên cường[sửa]
-
Học
cách
chấp
nhận.
Điều
này
mất
khá
nhiều
thời
gian,
nhưng
bạn
vẫn
phải
cố
gắng
chấp
nhận
tình
trạng
bệnh
của
mình.
Phủ
nhận
là
phương
pháp
thích
ứng
không
hiệu
quả
có
thể
dẫn
đến
trầm
cảm.
Vì
lý
do
này,
bạn
nên
học
cách
chấp
nhận
bệnh
của
mình.
Điều
này
có
nghĩa
là
bạn
có
thể
cho
phép
bản
thân
thể
hiện
cảm
xúc
buồn
bã
và
khóc
vài
ngày.
Ngoài
ra,
bạn
cũng
cần
ở
một
mình
một
thời
gian.
Chìa
khóa
quan
trọng
để
học
cách
chấp
nhận
đó
là
nhận
thức
cảm
xúc
của
bản
thân,
và
phần
này
sẽ
được
đề
cập
trong
bước
tiếp
theo.
Sau
khi
chấp
nhận
tình
trạng
hiện
tại,
bạn
sẽ
có
thể
bước
tiếp
và
có
quan
điểm
tích
cực
đối
với
bản
thân
không
những
để
tránh
trở
nên
trầm
cảm,
mà
còn
tăng
cường
lòng
tự
trọng
cũng
như
sức
khỏe
tinh
thần
và
thể
chất.[3]
- Không nên đổ lỗi cho bản thân hoặc người khác. Những người bị bệnh mạn tính thường có suy nghĩ chung đó là bệnh tật do họ hoặc người khác gây nên. Tuy nhiên, bạn cần tránh lối suy nghĩ này, vì nó có thể dẫn đến sự tư lự có liên quan đến cảm xúc trầm cảm. Sự tư lự có nghĩa là để cho cảm xúc tiêu cực lặp lại nhiều lần trong tâm trí.[4] Hơn nữa, việc đổ lỗi cho bản thân hoặc người khác và nghĩ ngợi về quá trình nảy sinh bệnh không thể thay đổi những gì đã xảy ra hoặc chữa khỏi bệnh tật của bạn.[5]
- Một phần của việc tiếp nhận đó là nhận thức bệnh thuộc một phần trong cuộc sống HIỆN TẠI và không thể thay đổi điều này. Thay vào đó, bạn sẽ điều chỉnh lối sống để thích nghi với tình trạng mới của bản thân.
- Nhận biết rằng đôi khi bạn có thể khó chấp nhận bệnh của mình so với người khác. Đây là điều hoàn toàn bình thường. Quan trọng là bạn phải nhớ rằng những ngày khó khăn này sẽ qua đi và bản thân sẽ trở nên kiên cường hơn khi đối mặt với bệnh tật trong thời gian sắp tới.
-
Thừa
nhận
cảm
xúc
của
mình.
Trầm
cảm
thường
biểu
hiện
khi
bạn
không
đối
mặt,
thừa
nhận,
và
kiểm
soát
cảm
xúc
của
bản
thân.
Bạn
cần
nhớ
rằng
việc
thể
hiện
cảm
xúc
buồn
bã,
giận
dữ,
và
bối
rối
khi
đối
mặt
với
bệnh
mạn
tính
là
hoàn
toàn
bình
thường.
Đây
là
những
cảm
xúc
tồn
tại
khi
sống
chung
với
bệnh
tật.
Ngoài
ra
bạn
cũng
nên
tìm
cách
thích
ứng
với
cảm
xúc
để
tâm
trí
không
phải
tư
lự
về
những
cảm
giác
này
làm
ảnh
hưởng
đến
sức
khỏe
tinh
thần.
Trên
thực
tế,
bệnh
mạn
tính
là
chất
xúc
tác
để
học
cách
chấp
nhận
và
kiểm
soát
cảm
xúc
thành
công
và
không
bị
xao
nhãng.
[6][7]
- Nhận thức cảm giác và cảm xúc có nghĩa là dành thời gian để tập trung, công nhận, và giải thoát cảm xúc. Có một câu nói như sau "chữa bệnh là một quá trình cảm xúc."[8]
- Ví dụ, có thể bạn cảm thấy giận dữ khi mắc bệnh mạn tính, rằng mình cần hỗ trợ, phải đối mặt với chu kỳ đi khám bác sĩ và uống thuốc không bao giờ kết thúc. Công nhận sự tức giận của bản thân bằng cách nhận thức đây là sự thật, rằng bạn phải đối mặt với thử thách thật sự làm thay đổi cuộc sống, và việc cảm thấy tức giận là điều bình thường. Sau đó, bạn có thể giải phóng cơn giận bằng cách nhận ra rằng mình không thể thay đổi tình trạng bệnh nhưng có thể điều chỉnh cách thích ứng. Công nhận và giải phóng cơn giận giúp bạn lấy lại sức mạnh, làm chủ số phận và điều cần làm với bản thân và cuộc sống.[8]
-
Nhận
thức
rằng
bạn
không
chỉ
là
người
"bệnh".
Quá
trình
đấu
tranh
với
cảm
giác
trầm
cảm
có
thể
bắt
đầu
bằng
cách
mà
bạn
nhìn
nhận
bản
thân.
Có
thể
bạn
cảm
thấy
mình
chỉ
là
người
"bệnh"
và
bây
giờ
bệnh
tật
xác
định
bạn
là
ai.[9]
Ngoài
ra
bạn
cũng
cảm
thấy
bất
lực,
tuyệt
vọng,
giận
dữ,
và
cuối
cùng,
như
thể
toàn
bộ
cuộc
sống
của
bạn
bị
nuốt
chửng
bởi
thực
tế
rằng
mình
đang
phải
sống
chung
với
bệnh
mạn
tính.
- Bước đầu tiên trong việc trở nên kiên cường và ngăn ngừa trầm cảm đó là học cách nhìn nhận bản thân là một con người có giá trị.[10]
-
Nhắc
nhở
giá
trị
của
bản
thân.
"BẠN
LÀ
NGƯỜI
QUAN
TRỌNG."
Đây
là
điều
mà
bạn
cần
lặp
lại
với
bản
thân
hằng
ngày.
Cho
dù
nhận
được
bất
kỳ
thông
điệp
cực
đoan
từ
xã
hội,
người
khác,
và
bản
thân
về
việc
sống
chung
với
bệnh
tật,
bạn
vẫn
là
người
có
tầm
quan
trọng.
Bạn
tồn
tại
ở
thời
điểm
này,
và
đây
là
cuộc
sống
của
bạn.
Trong
một
số
phương
diện,
bệnh
mạn
tính
tạo
nên
cơ
hội
duy
nhất
trong
việc
trân
trọng
giá
trị
bản
thân,
con
người
bạn,
và
những
thứ
mà
bạn
mang
đến
cho
thế
giới
này
(ngay
cả
khi
đang
thích
ứng
với
bệnh
tật).[11]
- Liệt kê danh sách tất cả phẩm chất của bản thân, kỹ năng đặc biệt, những điều đáng tự hào, thành tựu nhỏ và lớn, v.v… Luôn giữ danh sách bên mình để mỗi khi cảm thấy buồn bã, bạn có thể lấy ra xem lại để tự nhắc nhở mình.
- Nhận biết rằng những mục trong danh sách vẫn đúng ngay cả khi bạn mắc bệnh. Ví dụ, nếu bạn viết ra quá trình đạt giải thưởng thành công hoặc được công nhận đặc biệt, bệnh tật không thể thay đổi sự thật này hoặc mang chúng đi xa. Ngoài ra bạn cũng có thể nghiên cứu những người bị bệnh hoặc rối loạn kinh niên đã thực hiện những điều tuyệt vời ngay cả khi họ được chẩn đoán mắc bệnh, chẳng hạn như Stephen Hawking, Helen Keller, và Beethoven.
-
Cẩn
thận
với
ngôn
ngữ.
Ngôn
ngữ
là
biểu
tượng
cảm
xúc
và
quan
điểm
của
bản
thân.
Từ
ngữ
đóng
vai
trò
quan
trọng
trong
việc
thiết
lập
bản
sắc
kiên
cường.
Thay
vì
đề
cập
đến
bản
thân
như
một
người
đau
ốm,
mong
manh,
bệnh
hoạn,
vô
dụng,
hoặc
bất
lực,
bạn
có
thể
tạo
nên
sự
khác
biệt
lớn
khi
thay
đổi
về
việc
sử
dụng
từ
ngữ
và
ngôn
ngữ.
Thay
thế
suy
nghĩ
tiêu
cực
bằng
những
khái
niệm
tích
cực
không
làm
giảm
giá
trị
của
bản
thân
với
bệnh
tật
và
tất
cả
những
hàm
ý
cực
đoan
bao
gồm
trong
bệnh
tật
và
tình
trạng
đau
ốm.
Ví
dụ:
"Bệnh
tật
không
định
nghĩa
con
người
của
mình;
mình
chỉ
đơn
thuần
là
mắc
bệnh,
không
phải
yếu
ớt";
"Mình
không
yếu
đuối,
mình
là
chiến
binh";
"Mình
không
chết,
mình
vẫn
còn
sống";
"Mình
không
vô
dụng,
Mình
có
giá
trị."
[12]
- Sử dụng từ ngữ khác và thay thế ngôn ngữ cực đoan bằng ngôn ngữ tích cực giúp tạo nên tính kiên cường nhằm thích ứng tốt với cảm giác căng thẳng, buồn bã, và lo âu.
- Luyện tập mỗi ngày để tái tập trung cách phát biểu về bản thân và bệnh tật. Ví dụ, khi ai đó hỏi về cảm giác hiện tại, phản ứng đầu tiên của bạn có thể là: "huh, tồi tệ lắm." Ngay cả khi đây là sự thật, bạn cũng nên diễn đạt bằng ngôn từ tích cực về bản thân, chẳng hạn như "Mấy ngày nay thật sự khó khăn, nhưng tôi đang cố gắng vượt qua và vẫn vui mừng vì hôm nay mình vẫn có thể thức dậy."
-
Tỏ
lòng
biết
ơn.
Một
trong
những
nỗ
lực
hiệu
quả
để
xây
dựng
tính
kiên
cường
đó
là
sống
với
lòng
biết
lơn.
Tìm
những
khoảnh
khắc
hay
những
thứ
mà
bạn
biết
ơn
hằng
ngày
trong
cuộc
sống
của
mình,
cho
dù
đó
là
những
ngày
đen
tối
nhất
khi
bạn
dường
như
không
thể
vượt
qua
bệnh
tật
của
mình.
Đây
thật
sự
là
một
thách
tức,
nhưng
lòng
biết
ơn
có
thể
giúp
bạn
nhận
ra
sắc
màu
cuộc
sống
và
những
điều
tích
cực
cho
phép
bạn
tồn
tại
ngay
cả
khi
phải
đang
vật
lộn
với
căn
bệnh
mạn
tính.[7]
- Ví dụ, hôm nay bạn đã ăn bát súp khá ngon? Bạn nên biết ơn về món ăn mang lại niềm vui và khoảnh khắc thú vị. Hôm nay cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn? Bạn nên biết ơn về sức mạnh của bản thân khi vượt qua cơn đau và 'phục hồi' sau ngày hôm này. Bạn bè gọi điện hoặc đến thăm bất ngờ? Bạn nên biết ơn về tình bạn này. Cân nhắc viết nhật ký về lòng biết ơn đối với mọi thứ trong cuộc sống. Yếu tố nhắc nhở trực quan cho bạn thấy tất cả những điều tuyệt vời trong cuộc sống dường như khá bé nhỏ hoặc bình thường, nhưng trên thực tế lại giúp cho cuộc sống của bạn trở nên tuyệt vời hơn!
- Khi thích ứng với bệnh mạn tính, bạn phải ghi nhớ những điều nhỏ nhặt và không đánh giá thấp lòng biết ơn có thể củng cố tính kiên cường và giúp thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng, cụ thể là trầm cảm.[13]
Chăm sóc bản thân[sửa]
-
Sắp
xếp
thời
gian
biểu.
Vạch
ra
kế
hoạch
cho
từng
ngày
giúp
bạn
tránh
khỏi
suy
nghĩ
tiêu
cực
và
tập
trung
vào
tương
lai
cũng
như
những
điều
sắp
xảy
ra.
Khi
một
ngày
trôi
qua
đầy
ắp
những
điều
vui
vẻ,
bạn
sẽ
không
còn
thời
gian
để
chăm
chú
vào
bệnh
tình
và
cảm
thấy
tuyệt
vọng.[14]
Cách
thức
lên
kế
hoạch
mà
bạn
có
thể
thực
hiện
bao
gồm:
- Lập thời gian biểu ăn uống và nghỉ ngơi. Sức khỏe tinh thần phụ thuộc vào sức khỏe thể chất mà khó có thể duy trì khi đang đối mặt với bệnh tật. Ăn uống bình thường (ít nhất ba bữa một ngày) và ngủ ít nhất bảy tiếng mỗi đêm giúp não tập trung, sáng tạo, và giải quyết vấn đề. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng thiếu ngủ tác động lên chức năng não và có liên quan đến trầm cảm và tự sát. Tuân theo lịch trình ăn uống và ngủ nghỉ giúp bạn đáp ứng nhu cầu cơ bản của cơ thể và có thể cải thiện sức khỏe tinh thần.[15]
- Chọn những việc nhỏ hằng ngày mà bạn có thể hoàn thành dễ dàng và có cảm giác trọn vẹn. Công việc có thể bao gồm dọn dẹp ngăn bàn, gọi điện cho bạn cũ, hoặc gia hạn bảo hiểm. Chia nhỏ việc lớn, lau chùi nhà cửa, thành nhiều phần nhỏ để đáp ứng nhu cầu thể chất nhưng vẫn giúp bạn nhận thức hoàn thành mục tiêu.
- Cố gắng tránh khoảng cách thời gian lớn ngoài kế hoạch có thể trở thành khoảnh khắc suy nghĩ tiêu cực và tư lự.
- Luôn dành thời gian thực hiện những hoạt động ưa thích, chẳng hạn như đọc sách, làm bánh, hoặc tập thể dục cường độ nhẹ. Chiến lược này giúp bạn ghi nhớ những điều thú vị đơn giản trong cuộc sống và khôi phục tinh thần và cảm giác hài lòng.
-
Tập
thể
dục.
Sức
khỏe
thể
chất
và
tinh
thần
có
mối
liên
hệ
trên
nhiều
phương
diện.
Khi
đang
ngồi
và
không
làm
gì,
bạn
dễ
có
cảm
giác
tuyệt
vọng.
Ngược
lại,
tập
thể
dục
là
phương
pháp
quan
trọng
để
khắc
phục
trầm
cảm.
Khi
bạn
hoạt
động,
cơ
thể
tiết
ra
"nội
tiết
tố
vui
vẻ"
endorphin
và
dopamine
giúp
bạn
cảm
thấy
hưng
phấn
và
cải
thiện
sự
tự
tin.[16][17]
- Luôn tham khảo ý kiến bác sĩ trước khi bắt đầu chương trình tập luyện và trao đổi về cách thiết lập thói quen tập luyện phù hợp với bệnh tật. Ví dụ, một số bệnh mạn tính không cho phép chạy ma-ra-tông, nhưng điều này không có nghĩa là bạn phải từ bỏ tập luyện hoàn toàn.
- Thay vào đó, bạn nên tìm phương pháp rèn luyện phù hợp với tình trạng bệnh của mình. Ví dụ, nếu ngồi xe lăn, bạn có thể nâng tạ hoặc bài tập dành cho phần thân trên. Một vài trung tâm yoga có lớp học "yoga xe lăn". Nếu có vấn đề với xương khớp, bạn có thể chuyển sang bơi lội.
- Bạn có thể tận dụng mọi cơ hội để tích hợp hoạt động thể chất vào thói quen hằng ngày! Thậm chí nếu phải nghỉ ngơi trên giường, bạn vẫn có thể tập kéo dãn từ năm đến mười phút để hỗ trợ phục hồi, sức khỏe tinh thần, và trạng thái tâm trí.
-
Thực
hiện
hoạt
động
ưa
thích.
Điều
quan
trọng
là
bạn
cần
tiếp
tục
làm
những
điều
mà
mình
thích,
ngay
cả
khi
đang
đối
mặt
với
căn
bệnh
mạn
tính.
Duy
trì
trạng
thái
bình
thường
với
các
hoạt
động
và
dự
án
giúp
bạn
trở
nên
vui
vẻ
có
tác
dụng
bảo
vệ
khỏi
chứng
trầm
cảm;
trên
thực
tế
nếu
thực
hiện
hoạt
động
ưa
thích
trong
lúc
đấu
tranh
với
bệnh
mạn
tính,
bạn
có
thể
định
nghĩa
lại
khái
niệm
“bình
thường”
để
không
phải
lúc
nào
cũng
so
sánh
khái
niệm
bình
thường
trước
đây
không
còn
phù
hợp
với
hiện
tại.
Cho
dù
là
thích
chụp
ảnh
hoặc
dựng
máy
bay
mô
hình,
bạn
nên
dành
thời
gian
làm
những
điều
khiến
mình
hạnh
phúc
và
hài
lòng.
Bạn
có
thể
thử
một
số
hoạt
động
nhẹ
nhàng
nhưng
mang
lại
nhiều
niềm
vui
dưới
đây:
- Vẽ tranh
- Hít thở không khí trong lành
- Làm vườn
- Nấu ăn
- Thưởng thức món ăn yêu thích
- Tắm nước nóng
- Đọc sách
- Nghe nhạc
- Chơi nhạc cụ hoặc hát
-
Dành
thời
gian
giúp
đỡ
người
khác.
Một
trong
những
cách
hiệu
quả
để
suy
nghĩ
về
tình
trạng
của
bản
thân
và
cảm
thấy
vui
vẻ
hơn
đó
là
giúp
đỡ
người
khác.
Khi
giúp
người
khác
có
cuộc
sống
tốt
hơn,
bạn
quay
trở
lại
tìm
thấy
hạnh
phúc
của
chính
mình.
Nghiên
cứu
cho
thấy
những
người
tình
nguyện
thường
cảm
thấy
tích
cực
và
có
lòng
tự
trọng
cao.
Điều
này
nghe
có
vẻ
vô
lý
khi
phải
giúp
đỡ
người
khác
mới
có
được
hạnh
phúc,
nhưng
khoa
học
đã
chứng
minh
rằng
cảm
giác
kết
nối
với
xã
hội
kèo
theo
công
việc
tình
nguyện
hoặc
giúp
đỡ
người
khác
giúp
chúng
ta
có
quan
điểm
tích
cực
hơn
về
bản
thân.[18]
- Có nhiều cách giúp đỡ người khác trên thế giới. Làm tình nguyện tại viện dưỡng lão hoặc trại vô gia cư. Cống hiến thời gian và dịch vụ cho trại động vật nhân đạo. Dọn dẹp công viên địa phương tại các sự kiện cộng đồng. Quyên góp hoặc giúp đỡ tổ chức phi lợi nhuận mà bạn tin tưởng.
-
Viết
nhật
ký.
Ghi
chép
thường
xuyên
là
một
kênh
lành
mạnh
trong
việc
thể
hiện
bản
thân
và
kiểm
soát
cảm
xúc.
Chiến
lược
này
rất
hữu
ích
trong
việc
kiểm
soát
lo
lâu,
giảm
căng
thẳng,
và
giải
quyết
cảm
xúc
tiêu
cực
và
bệnh
tâm
thần
như
là
trầm
cảm.
Viết
nhật
ký
cũng
giúp
bạn
nhận
thức
được
nỗi
sợ
hãi
và
mối
bận
tâm,
cũng
như
diễn
tả
cảm
xúc
mà
không
phán
xét
chính
mình.
Thổ
lộ
cảm
xúc
là
chìa
khóa
trong
việc
chăm
sóc
bản
thân.[19]
- Lấy một quyển sổ, và cài đồng hồ rồi bắt đầu ghi chép khoảng 10-20 phút một ngày. Khi đã làm quen, bạn có thể sẽ viết lâu hơn. Không nên để bản thân ghi lại những thứ "nên" viết; thay vào đó, bạn nên ghi những điều suy nghĩ trong đầu. Đây gọi là "viết tự do."[19]
- Lưu ý rằng không có quy định bắt buộc ghi chép như thế nào là đúng và bạn không cần phải chia sẻ với bất kỳ ai, mặc dù đây cũng có thể làm một sự lựa chọn.[19]
-
Tạo
không
gian
tự
chữa
bệnh.
Sắp
xếp
một
nơi
ấm
áp,
hấp
dẫn,
và
thư
giãn
trong
nhà,
nơi
mà
bạn
có
thể
thư
giãn
và
ở
một
mình
khi
cảm
thấy
quá
tải,
căng
thẳng,
hoặc
trầm
cảm.
Bạn
có
thể
tạo
dựng
không
gian
bằng
cách
đổi
ga
giường,
hoặc
vẩy
ít
tinh
dầu
thư
giãn,
chẳng
hạn
như
hoa
oải
hương
hoặc
hoa
dành
dành
lên
gối.
- Đèn vàng dịu nhẹ (chẳng hạn như đèn bàn, thay vì đèn trần chói sáng) và nến cũng giúp bạn thư giãn và tạo nên môi trường phục hồi trong không gian riêng.
-
Thực
hành
chánh
niệm.
Bài
tập
chánh
niệm
là
cách
để
tập
trung
vào
hiện
tại
nhằm
giúp
con
người
điều
chỉnh
cách
suy
nghĩ
và
cảm
nhận
về
trải
nghiệm
của
bản
thân.
Chánh
niệm
giúp
chúng
ta
kiểm
soát
và
giảm
căng
thẳng
cũng
như
lo
âu
và
sử
dụng
kỹ
thuật
như
thiền,
cầu
nguyện,
hít
thở
và
yoga.[19][20]
- Thiền đặc biệt hữu ích vì hoạt động này không cần kỹ năng thể chất đặc biệt hoặc nỗ lực vì bạn có thể thực hiện ở bất kỳ nơi nào và trong khoảng thời gian bao lâu. 20 phút mỗi ngày cũng giúp bạn giảm căng thẳng và lo âu hiệu quả.
- Ngồi ở vị trí yên tĩnh (thường là trong không gian phục hồi!), đặt tay lên vị trí thích hợp, nhắm mắt lại, và tập trung vào hơi thở. Tập trung vào hiện tại và thư giãn cơ thể, cũng như lưu ý từng nhịp thở và cơn đau nhẹ trên cơ thể. Thanh lọc tâm trí khỏi những suy nghĩ tiêu cực hoặc căng thẳng; đây có thể là phần khó khăn nhất. Và điều quan trọng đó là: hít thở. Nếu tâm trí lang thang đó đây, bạn nên tập trung vào việc đếm nhịp hít vào và thở ra. Thử bài thiền ngay sau khi thức dậy hoặc trước khi ngủ.[20]
Tìm kiếm sự hỗ trợ[sửa]
-
Tự
giáo
dục
bản
thân.
Tìm
hiểu
tình
hình
bệnh
tật
của
mình.
Để
thích
ứng
tốt
và
ngăn
chặn
trầm
cảm,
bạn
phải
đối
mặt
với
nỗi
sợ
của
chính
mình
về
căn
bệnh
hiện
tại
và
giải
phóng
nỗi
sợ
đó.
Kiến
thức
là
thứ
mang
lại
sức
mạnh
và
khả
năng
kiểm
soát
tình
hình.
Người
ta
thường
sợ
những
thứ
mà
họ
không
hiểu
biết
rõ,
vì
thế
việc
nắm
rõ
bệnh
tật
có
thể
giúp
bạn
bình
tâm,
có
khả
năng
kiểm
soát,
và
tăng
cường
suy
nghĩ
tích
cực.[21]
- Ghi nhớ rằng kiến thức là sức mạnh và rằng cảm giác tự tin có thể vượt xa suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực.[11]
- Trao đổi với bác sĩ hoặc bác sĩ phẫu thuật, nếu có thể, về tình trạng bệnh và kế hoạch điều trị mà bạn sẽ tiến hành. Chuẩn bị danh sách câu hỏi cần giải đáp trước khi đi khám và xem xét tất cả những thứ cần biết (đặc điểm của bệnh, cách thức tiến triển, triệu chứng, điều trị, tác dụng phụ, v.v…) đều nằm trong danh sách.
- Không nên nghiên cứu thông tin về bệnh trên internet. Thông tin trực tuyến thường rất mâu thuẫn nhau và có thể khiến bạn sợ hãi hơn, thay vì khắc phục nỗi sợ. Tuy nhiên, nếu bạn đã biết rõ thách thức mà mình đang phải đối mặt thì internet là nguồn hữu ích trong việc tìm kiếm chiến lược thích nghi và kết nối với những người khác cũng đang mắc bệnh tương tự trên khắp đất nước và thế giới.
-
Tìm
kiếm
hỗ
trợ
từ
gia
đình
và
bạn
bè.
Tiếp
xúc
với
những
người
xung
quanh
giúp
bạn
hạnh
phúc
có
thể
ảnh
hưởng
tích
cực
đến
cách
mà
bạn
đối
mặt
với
tình
trạng
bệnh.
Trầm
cảm
thường
xuất
phát
từ
cảm
giác
cô
đơn,
vì
thế
bạn
nên
dành
thời
gian
với
những
người
thân
yêu.
Cho
họ
biết
rằng
sự
hỗ
trợ
của
họ
mang
lại
nhiều
ý
nghĩa
đối
với
bạn.[22][23]
- Ban đầu bạn sẽ khó trao đổi với bạn thân và gia đình về bệnh tật cũng như tiến trình phát triển. Bạn sẽ nghĩ rằng mình đang khiến họ căng thẳng khi kể cho họ nghe hoặc họ sẽ phán xét bạn. Tuy nhiên, đây là những cảm giác bình thường và trên thực tế, việc chuẩn bị thổ lộ cho người khác về căn bệnh của mình thường khó khăn hơn việc nói ra sự thật.[22]
- Ghi nhớ rằng điều quan trọng là bạn nên tâm sự với những người gần gũi nhất và tồn tại trong đời sống hằng ngày của mình. Ban đầu bạn sẽ cảm thấy ổn, nhưng mọi thứ luôn thay đổi và bạn cần sự hỗ trợ của họ trong hành trình đối mặt với bệnh tật. Ví dụ, nếu gặp trường hợp khẩn cấp, bạn cần được hỗ trợ, chẳng hạn như trường hợp co giật tại nhà. Gia đình cần biết cách xử lý trường hợp này nếu có xảy ra. [22]
- Hỏi bạn bè cung cấp chi tiết cụ thể về những điều họ có thể làm. Có được hệ thống hỗ trợ vững chắc rõ ràng và có tổ chức giúp bạn giảm thiểu cảm giác căng thẳng, cô lập, bất lực và trở nên kiên cường hơn cũng như tránh rơi vào tình trạng trầm cảm.[24]
-
Tham
gia
nhóm
hỗ
trợ.
Cân
nhắc
tham
gia
nhóm
hỗ
trợ
bao
gồm
những
người
đang
trải
qua
căn
bệnh
tương
tự
như
bạn.
Trò
chuyện
với
những
người
đang
đối
mặt
với
thách
thức
giống
như
bạn,
hoặc
đã
vượt
qua
những
thách
thức
đó,
có
thể
giúp
bạn
đấu
tranh
với
cuộc
chiến
này.
Nhóm
hỗ
trợ
có
thể
xoa
dịu
nỗi
cô
đơn
và
cảm
giác
cô
lập,
mang
lại
cách
nhìn
mới,
và
giúp
bạn
kiểm
soát
bệnh
tật
bằng
những
lời
khuyên
và
hỗ
trợ
bổ
ích
từ
những
người
khác
cũng
đang
có
cùng
vấn
đề
tương
tự.[22]
- Hỏi bác sĩ về nhóm hỗ trợ tại địa phương. Nhiều bệnh viện và tổ chức địa phương có thành lập các nhóm hỗ trợ.
- Nếu không thể di chuyển được, bạn có thể tham gia nhóm hỗ trợ trực tuyến trên internet và thông qua phương tiện truyền thông.
-
Nuôi
thú
cưng.
Động
vật
là
một
trong
những
nguồn
trao
tình
yêu
thương
và
tình
cảm
tuyệt
vời
nhất.
Trên
thực
tế,
vật
nuôi
có
thể
hỗ
trợ
khi
bạn
đang
đối
mặt
với
bệnh
kinh
niên.
Cân
nhắc
nuôi
thú
cưng
để
chăm
sóc
và
thể
hiện
sự
yêu
thương.
Không
có
gì
tuyệt
vời
hơn
khi
về
nhà
với
tình
yêu
thương
vô
điều
kiện
của
thú
cưng.[25]
- Thú cưng cũng là yếu tố giảm căng thẳng. Đón nhận sự quan tâm từ động vật thúc đẩy mức serotonin (giúp bạn hạnh phúc) và giảm nồng độ cortisol (khiến bạn căng thẳng).
-
Cân
nhắc
liệu
pháp.
Tìm
kiếm
liệu
pháp
có
thể
khá
hữu
ích.
Bệnh
mạn
tính
mang
lại
sự
thay
đổi
lớn
trong
cuộc
sống,
và
bạn
nên
tìm
kiếm
sự
trợ
giúp
nếu
cảm
thấy
quá
tải
cảm
xúc,
không
thể
kiểm
soát
tâm
trạng
hoặc
không
có
động
lực
chăm
sóc
bản
thân
hoặc
vệ
sinh
thân
thể.
Cảm
giác
bất
lực,
buồn
phiền,
giận
dữ,
và
tuyệt
vọng
là
điều
phổ
biến
khi
sống
chung
với
bệnh
mạn
tính.
Tuy
nhiên,
nếu
chúng
bắt
đầu
ảnh
hưởng
đến
cuộc
sống
thường
ngày,
bạn
cần
tìm
kiếm
sự
trợ
giúp
chuyên
môn.
Bạn
có
thể
đề
nghị
bác
sĩ
giới
thiệu
bác
sĩ
trị
liệu
khác
chuyên
trị
bệnh
nhân
mắc
bệnh
mạn
tính.
Đưa
chuyên
gia
trị
liệu
vào
nhóm
hỗ
trợ,
có
thể
là
bác
sĩ
trị
liệu
tâm
lý,
chuyên
gia
tâm
thần
học,
hoặc
chuyên
gia
tư
vấn
sức
khỏe
tâm
thần
có
trình
độ
giúp
tăng
cường
cảm
giác
an
toàn
và
mạnh
mẽ.
Hiện
nay
có
một
số
phương
pháp
trị
liệu
bao
gồm:
- Liệu pháp hành vi nhận thức (CBT) - Đây là liệu pháp tập trung liên kết giữa suy nghĩ và hành động, lối suy nghĩ ảnh hưởng đến hành vi của bạn. CBT có mục đích giúp bạn hình thành quan điểm tích cực về cuộc sống và thay đổi hành vi để phản ánh lối suy nghĩ mới.[26]
- Trị liệu tâm lý tích cực - Phương pháp này, như tên gọi của nó, tập trung vào khía cạnh tích cực của cuộc sống. Phương pháp không loại bỏ vấn đề ngay lập tức, nhưng có thể giúp bạn tìm được ý nghĩa theo nhận thức trải nghiệm cuộc sống rộng lớn hơn. Về bản chất, phương pháp này nhấn mạnh vào khía cạnh tích cực, hoặc ‘niềm hi vọng’, của mọi thứ, thậm chí trong những hoàn cảnh u ám nhất.[27]
- Huấn luyện chăm sóc sức khỏe - Huấn luyện chăm sóc sức khỏe, đặc biệt nếu người huấn luyện cũng đang sống với căn bệnh mạn tính, có thể cung cấp kiến thức giáo dục thực tế và cảm xúc về cách sống hạnh phúc với bệnh kinh niên. Phương pháp này có thể là nguồn chủ động, thay đổi quan điểm hỗ trợ trong mọi lĩnh vực của cuộc sống gắn liền với bệnh mạn tính, cuối cùng người bệnh sẽ cảm thấy có giá trị và kiên cường hơn.[28]
Nhận biết trầm cảm[sửa]
-
Hiểu
rằng
tất
cả
bệnh
mạn
tính
đều
được
cảm
nghiệm
khác
nhau.
Bệnh
mạn
tính
bao
gồm
những
bệnh
mà
nhiều
người
có
thể
kiểm
soát
hiệu
quả
bằng
lối
sống
và
điều
trị
y
tế,
chẳng
hạn
như
dị
ứng
do
mùa,
cho
đến
những
bệnh
cần
can
thiệp
y
tế
nghiêm
trọng,
chẳng
hạn
như
ung
thư,
tim
mạch,
và
bệnh
thần
kinh.[29]
Nếu
có
thể
kiểm
soát
bệnh
kinh
niên,
dễ
dàng
hơn
(mặc
dù
không
phải
dễ)
nếu
bệnh
ít
nghiêm
trọng,
bạn
sẽ
cảm
thấy
tự
tin
và
có
khả
năng
kiểm
soát
cuộc
sống
và
do
đó
ít
tư
lự
hoặc
cảm
thấy
tuyệt
vọng.
- Tuy nhiên, bạn vẫn cảm thấy tuyệt vọng nếu bệnh tật có thể kiểm soát được và không đe dọa đến mạng sống. Mỗi người là khác nhau và điều quan trọng là bạn phải công nhận cảm xúc hiện tại của mình. Không có quy định nào về cảm xúc khi được chẩn đoán bệnh mạn tính, cho dù là nhẹ, hay nặng và nguy hiểm.
-
Nhận
biết
triệu
chứng
trầm
cảm.
Nếu
lo
ngại
rằng
mình
có
thể
bị
trầm
cảm
do
đang
thích
ứng
với
bệnh
mạn
tính,
bạn
cần
nắm
rõ
dấu
hiệu
và
triệu
chứng.[30]
Nếu
bất
kỳ
triệu
chứng
nào
bắt
đầu
ảnh
hưởng
đến
hoạt
động
thường
ngày,
khi
đó
bạn
nên
đi
khám
bác
sĩ
và
trao
đổi
về
vấn
đề
này.
Lưu
ý
rằng
một
số
triệu
chứng
của
trầm
cảm,
chẳng
hạn
như
mất
ngủ,
chán
ăn,
thờ
thẫn,
v.v…cũng
có
thể
do
bệnh
mạn
tính
gây
ra.
Một
cách
để
phân
biệt
triệu
chứng
trầm
cảm
với
căn
bệnh
hiện
tại
đó
là
xác
định
triệu
chứng
cảm
xúc
kèm
theo
triệu
chứng
thể
chất.
Các
triệu
chứng
này
bao
gồm:
- Buồn phiền tột độ hoặc tâm trạng không tốt
- Mất ngủ
- Chán ăn
- Cảm giác tội lỗi
- Suy nghĩ tự sát
- Lòng tự trọng thấp
- Thiếu cảm giác tận hưởng niềm vui
- Vô vọng
- Không có khả năng xử lý thông tin nhanh.
-
Xem
chừng
yếu
tố
rủi
ro
gây
nên
trầm
cảm.
Một
số
yếu
tố
và
tình
huống
có
thể
làm
tăng
nguy
cơ
mắc
bệnh
trầm
cảm
bao
gồm:[31]
- Hạn chế tài chính nghiêm trọng
- Thiếu sự hỗ trợ từ xã hội và cô lập
- Bi quan và tiền sử mắc bệnh tâm thần
- Quá phụ thuộc vào người khác
- Thiếu độc lập
- Suy giảm sức khỏe và chức năng kéo dài
- Đau mạn tính liên tục liên quan đến bệnh kinh niên
-
Tìm
kiếm
sự
giúp
đỡ.
Nếu
nhận
ra
rằng
mình
đang
trải
qua
một
vài
hoặc
tất
cả
triệu
chứng
kể
trên,
bạn
nên
trao
đổi
với
chuyên
gia
trị
liệu
hoặc
bác
sĩ
để
được
giúp
đỡ.
- Nếu không xuất hiện triệu chứng, nhưng e ngại rằng bản thân đang trở nên trầm cảm, bạn cũng nên tham khảo ý kiến chuyên gia để tìm phương pháp giải quyết hiệu quả.
- Nếu bắt đầu có những ý nghĩ tự làm hại bản thân, gặp khó khăn trong việc ăn uống hoặc chăm sóc bản thân do cảm giác trầm cảm, có suy nghĩ tự tử, hoặc bận tâm rằng mình đang bị trầm cảm, bạn cần tìm sự trợ giúp chuyên môn kịp thời. An toàn là trên hết.
Lời khuyên[sửa]
- Bệnh mạn tính gây nên đau đớn và sợ hãi, và mặc dù không ai muốn bị bệnh, nhưng bệnh mạn tính có thể giúp bạn có được thái độ sâu sắc và bền bỉ trong việc thay đổi và mang lại sức mạnh cho bản thân và cuộc sống.
Cảnh báo[sửa]
- Nếu cho rằng mình đang bị trầm cảm hoặc có ý nghĩ tự sát, bạn nên đi khám bác sĩ ngay lập tức.
Nguồn và Trích dẫn[sửa]
- ↑ http://www.centerformanagingchronicdisease.org/what-is-chronic-disease.html
- ↑ Mất mát và Phát triển: Nhận diện quá trình với tác động riêng biệt và tích cực giữa những người sống chung với bệnh mạn tính, Golub, Sarit A.; Gamarel, Kristi E.; Rendina, H. Jonathon. Tâm lý học, Sức khỏe & Y học. Tháng 9 2014, Quyển 19 Ấn bản 5, p572-579. 8p
- ↑ Perry, G., Strine, T., Chapman, D., Liên kết quan trọng giữa bệnh mạn tính và rối loạn trầm cảm. Phòng ngừa bệnh mạn tính – Nghiên cứu, thực tiễn, và chính sách y tế cộng đồng. Quyển 2, #1. 2005.
- ↑ http://www.yale.edu/snhlab/Health%20Consequences_files/Nolen-Hoeksema,%202000b.pdf
- ↑ Liew,H.(2011).Trầm cảm và bệnh mạn tính: Kiểm tra cạnh tranh giả thuyết. Tạp chí tâm lý sức khỏe, 17(1), 100– 109. doi: 10.1177/1359105311409788
- ↑ Liew,H.(2011). Trầm cảm và bệnh mạn tính: Kiểm tra cạnh tranh giả thuyết. Tạp chí tâm lý sức khỏe, 17(1), 100– 109. doi: 10.1177/1359105311409788
- ↑ 7,0 7,1 Đại cương tâm lý học tích cực trong phục hồi chức năng, Chou, Chih-Chin; Chan, Fong; Phillips, Brian. Nghiên cứu, chính sách, và giáo dục phục hồi chức năng, v27 n3 p126-130 2013.
- ↑ 8,0 8,1 Thích ứng với bệnh mạn tính, Thống nhất trường luận, Moss-Morris, Rona. Tạp chí tâm lý học sức khỏe Anh Quốc. Tháng 11 2013, Quyển 18 Ấn bản 4, p681-686. 6p.
- ↑ Nhận dạng và quyền sở hữu tâm lý ở bệnh mạn tính và tình trạng bệnh, KARNILOWICZ, W. Tạp chí chăm sóc bệnh ung thư châu Âu. Tháng 3 2011, Quyển số 20 Ẩn bản 2, p276-282. 7p.
- ↑ Cải thiện sự tự tin để tự chăm sóc bản thân ở bệnh nhân bị trầm cảm và bệnh mạn tính, Ludman, Evette J.; Peterson, Do; Katon, Wayne J.; Lin, Elizabeth H. B.; Von Korff, Michael; Ciechanowski, Paul; Young, Bessie; Gensichen, Jochen. Y học hành vi. Tháng 1 2013, Quyển 39 Ấn bản 1, p1-6. 6p.
- ↑ 11,0 11,1 Bệnh mạn tính – Sự trì trệ trong cuộc sống. Chuyển đổi nhận dạng ở phụ nữ sống chung với mệt mỏi và rối loạn gây đau cơ kinh niên, Asbring, Pia. Tạp chí điều dưỡng nâng cao. Tháng 5 2001, Quyển 34 Ấn bản 3, p312-319. 8p.
- ↑ Nghiên cứu định tính và Chủ nghĩa hiện sinh: Những đóng góp ý tưởng của Viktor Frankl, Esping, Amber. Tạp chí Tâm lý học hiện tượng. Tháng 9 2010, Quyển 41 Ấn bản 2, p201-215. 15p.
- ↑ Suy nghĩ tích cực về bệnh mạn tính, : Nỗi đau, Catherine S.; Burn, David J.; Hindle, John; Samuel, Mike; Wilson, Ken; Brown, Richard G. Tạp chí tâm lý sức khỏe Anh Quốc. Tháng 5 2014, Quyển 19 Ấn bản 2, p363-379. 17p.
- ↑ http://cccareproject.riverinainstitute.wikispaces.net/file/view/11956509.pdf
- ↑ http://www.nhlbi.nih.gov/health/health-topics/topics/sdd/why
- ↑ http://www.webmd.com/depression/guide/exercise-depression
- ↑ Perry, G., Strine, T., Chapman, D., Liên kết quan trọng giữa bệnh mạn tính và rối loạn trầm cảm. Phòng ngừa bệnh mạn tính – Nghiên cứu, thực tiễn, và chính sách y tế cộng đồng. Quyển 2, #1. 2005.
- ↑ http://money.usnews.com/money/personal-finance/articles/2012/04/04/why-helping-others-makes-us-happy
- ↑ 19,0 19,1 19,2 19,3 http://www.urmc.rochester.edu/encyclopedia/content.aspx?ContentTypeID=1&ContentID=4552
- ↑ 20,0 20,1 http://www.mentalhealth.org.uk/content/a-to-z-of-mental-health/32776/mindfulness
- ↑ Viện Sức khỏe và Lâm sàng Quốc gia. Trầm cảm ở người trưởng thành mắc vấn đề sứ khỏe thể chất mạn tính – Điều trị và kiểm soát. Hướng dẫn lâm sàng NICE. Tháng 10 2009.
- ↑ 22,0 22,1 22,2 22,3 http://www.nlm.nih.gov/medlineplus/ency/patientinstructions/000602.htm
- ↑ http://www.loveisrespect.org/get-help/support-systems
- ↑ Hỗ trợ hiện tại và tiềm năng đối với kiểm soát bệnh mạn tính ở Hoa Kỳ. Quan điểm của gia đình và bạn bè về người trưởng thành mắc bệnh kinh niên. : Rosland, Ann-Marie; Heisler, Michele; Janevic, Mary R.; Connell, Cathleen M.; Langa, Kenneth M.; Kerr, Eve A.; Piette, John D. Gia đình, Hệ thống & Sức khỏe: Tạp chí chăm sóc sức khỏe gia đình cộng tác. Tháng 6 2013, Quyển 31 Ấn bản 2, p119-131. 13p.
- ↑ http://fighterzblog.wordpress.com/2013/03/16/animals-help-hurting-people-with-chronic-illness/
- ↑ Beck,A.T, Rush,A.J., Shaw,B.F.,& Emery,G.(1979). Liệu pháp hành vi nhận thức đối với trầm cảm. New York,NY: The Guilford Press
- ↑ http://www.mayoclinic.org/tests-procedures/psychotherapy/basics/definition/prc-20013335
- ↑ Huấn luyện chăm sóc sức khỏe, Con đường mới cho những người đồng cảnh ngộ, Swarbrick, Margaret; Murphy, Ann A.; Zechner, Michelle; Spagnolo, Amy B.; Gill, Kenneth J. Tạp chí phục hồi chức năng tâm thần. Spring2011, Quyển 34 Ấn bản 4, p328-331. 4p.
- ↑ http://www.phac-aspc.gc.ca/cd-mc/index-eng.php
- ↑ Viện Sức khỏe và Lâm sàng Quốc gia. Trầm cảm ở người trưởng thành mắc vấn đề sứ khỏe thể chất mạn tính – Điều trị và kiểm soát. Hướng dẫn lâm sàng NICE. Tháng 10 2009.
- ↑ McLachlan, E.M.(2011). Trầm cảm liên quan đến bệnh mạn tính. InnovAiT,4(5),272-277.doi: 10.1093/innovait/inr013