Chủ đề nóng: Phương pháp kỷ luật tích cực - Cổ học tinh hoa - Những thói hư tật xấu của người Việt - Công lý: Việc đúng nên làm - Giáo án Điện tử - Sách giáo khoa - Học tiếng Anh - Bài giảng trực tuyến - Món ăn bài thuốc - Chăm sóc bà bầu - Môi trường - Tiết kiệm điện - Nhi khoa - Ung thư - Tác hại của thuốc lá - Các kỹ thuật dạy học tích cực
- Dạy học phát triển năng lực - Chương trình giáo dục phổ thông
Cư xử với người bị rối loạn đa nhân cách
Từ VLOS
(đổi hướng từ Cư xử với Người bị Rối loạn Đa nhân cách)
Rối loạn Nhân cách Phân ly (Dissociative Identity Disorder - DID), trước đây được gọi là bệnh Rối loạn Đa nhân cách, là một loại bệnh đem lại sự mệt mỏi và sợ hãi cho cả người mắc bệnh lẫn những người thân quen của họ. Bệnh DID có đặc trưng là sự phát triển của nhiều bản thể hoặc nhân cách riêng biệt. Đây là một chứng bệnh gây nhiều tranh cãi, vì thế, người mắc bệnh có thể phải chịu đựng nhiều sự kì thị từ người khác.[1] Hãy cư xử với người mắc bệnh DID bằng lòng trắc ẩn để giúp họ cảm thấy khá hơn.
Mục lục
Các bước[sửa]
Hiểu về Bệnh Rối loạn Nhân cách Phân ly[sửa]
-
Hiểu
được
triệu
chứng
của
bệnh.
Đặc
trưng
của
bệnh
DID
là
sự
hiện
diện
của
nhiều
nhân
cách
riêng
biệt,
thường
được
gọi
là
các
nhân
cách
thay
thế.
Những
nhân
cách
này
thường
phức
tạp,
sở
hữu
quá
khứ,
thể
chất
và
hành
vi
khác
nhau.
Ví
dụ:
một
người
trưởng
thành
có
thể
có
nhân
cách
thay
thế
thuộc
về
một
đứa
trẻ.
Bạn
có
thể
nhận
ra
những
sự
thay
đổi
trong
giọng
nói,
cử
chỉ
-
ngoài
những
thay
đổi
về
thái
độ
và
sở
thích.
Khi
các
nhân
cách
thay
thế
xuất
hiện,
người
bệnh
có
thể
mất
khả
năng
nhớ
lại
một
phần
kí
ức
hoặc
một
khoảng
thời
gian
nào
đó.
Vì
thế,
họ
không
nhận
ra
sự
hiện
diện
của
những
nhân
cách
thay
thế.
Sự
chuyển
đổi
giữa
các
nhân
cách
còn
được
gọi
là
“switch”
trong
tiếng
Anh.[2]
- Những người bị Rối loạn Nhân cách Phân ly thường bị lo âu, trầm cảm, tự làm hại bản thân, rối loạn giấc ngủ và/hoặc lạm dụng đồ uống có cồn.
- Mức độ nghiêm trọng của các triệu chứng đối với mỗi cá nhân là khác nhau.
-
Không
phán
xét.
Những
người
bị
mắc
bệnh
tâm
lý
thường
không
tự
tìm
tới
bác
sĩ
hoặc
hợp
tác
điều
trị
do
những
sự
kì
thị
liên
quan
tới
việc
mắc
bệnh
tâm
lý.[3]
Điều
này
có
thể
rất
đúng
với
những
người
bị
mắc
DID
do
DID
chưa
được
coi
là
một
chứng
bệnh
rối
loạn
một
cách
rộng
rãi,
dù
các
tiêu
chuẩn
chẩn
đoán
đã
được
ghi
trong
DSM-5
(Cẩm
nang
chẩn
đoán
và
thống
kê
về
các
chứng
rối
loạn
tâm
thần).
Tránh
làm
người
mắc
DID
thêm
xấu
hổ
và
ngại
ngùng
về
tình
trạng
của
mình.
- Luôn ghi nhớ rằng việc kiểm soát phản ứng của người khác là rất khó. Điều này sẽ giúp bạn hiểu được sự phức tạp của việc sống cùng một người mắc bệnh tâm lý.
-
Hãy
hỏi
han
nếu
bạn
quen
thân
với
người
bệnh.
Nếu
người
đó
là
bạn
bè
hoặc
người
thân
trong
gia
đình,
hãy
hỏi
về
những
trải
nghiệm
của
họ
để
thể
hiện
sự
quan
tâm
của
mình.[4]
Những
người
lạ
có
thể
cảm
thấy
khó
chịu
với
những
câu
hỏi
về
tâm
lý
của
họ,
vì
thế,
bạn
nên
tránh
đề
cập.
- Hỏi về cảm giác của họ trước và sau khi sự chuyển đổi giữa các nhân cách diễn ra. Như vậy, bạn sẽ hiểu rõ hơn về trải nghiệm của họ.
- Thể hiện sự thông cảm bằng cách thấu hiểu sự sợ hãi, bối rối và hoang mang của họ.
Hỗ trợ Người bị Mắc bệnh Rối loạn Nhân cách Phân ly[sửa]
-
Ở
bên
họ.
Sự
xấu
hổ
và
kì
thị
thường
khiến
người
mắc
bệnh
tâm
lý
cảm
thấy
bị
cô
lập.
Hãy
giúp
đỡ
họ
duy
trì
một
mối
quan
hệ
lành
mạnh
bằng
cách
chủ
động
trò
chuyện
với
họ.
Bạn
không
cần
phải
bàn
luận
về
bệnh
DID.
Thực
tế,
sẽ
tốt
hơn
nhiều
nếu
bạn
có
thể
ở
bên
họ
mà
không
nhắc
gì
tới
chứng
bệnh
đó.
Việc
này
sẽ
giúp
họ
cảm
thấy
“bình
thường”.
- Lên kế hoạch gặp gỡ hàng tuần để duy trì mối quan hệ.
- Tìm một hoạt động nào đó mà hai bạn có thể cùng tham gia để hướng sự chú ý ra khỏi bệnh DID.
-
Tham
gia
một
nhóm
hỗ
trợ.
Tham
gia
những
nhóm
hỗ
trợ
là
một
cách
tuyệt
vời
để
tìm
thấy
những
người
có
cùng
hoàn
cảnh.[5]
Hãy
đề
nghị
cùng
tham
gia
một
nhóm
với
họ
để
thể
hiện
sự
ủng
hộ.
- DID là một chứng bệnh không phổ biến nên bạn có thể khó tìm được một nhóm hỗ trợ riêng biệt tại nơi bạn ở. Các thành phố lớn có thể có những nhóm dành riêng cho các chứng bệnh Rối loạn Phân ly, nhưng ở các thành phố nhỏ hơn, bạn có thể phải tìm kiếm những nhóm hỗ trợ các bệnh tâm lý nói chung.
- Nếu bạn không thể tìm được một nhóm hỗ trợ tại nơi mình sống, bạn có thể tham gia một nhóm hỗ trợ trực tuyến.
-
Luôn
ủng
hộ.
Hãy
thể
hiện
cho
người
bệnh
thấy
rằng
bạn
quan
tâm
và
hỗ
trợ
họ
bằng
cách
tham
gia
các
nhóm
ủng
hộ.
Việc
này
sẽ
giúp
bạn
có
thêm
kiến
thức
và
cơ
hội
để
trở
thành
người
có
ích.[6]
- Động viên người đó tham gia cùng bạn. Tham gia vào một nhóm ủng hộ sẽ giúp người bệnh hiểu rõ hơn về những trải nghiệm xã hội và vượt qua sự kì thị.
Kiểm soát Sự chuyển đổi Giữa các Nhân cách[sửa]
-
Giúp
người
mắc
DID
tránh
các
yếu
tố
kích
thích.
Chấn
thương
là
yếu
tố
thường
thấy
ở
những
người
mắc
DID,
và
sự
phân
ly
nhân
cách
thường
liên
quan
tới
sự
căng
thẳng
cảm
xúc
nghiêm
trọng.
Như
vậy
nghĩa
là
những
cảm
xúc
căng
thẳng
có
thể
gây
ra
sự
chuyển
đổi
nhân
cách.[7]
Đối
với
người
mắc
DID,
tránh
được
các
yếu
tố
kích
thích
sẽ
giúp
họ
nhận
ra
và
kiểm
soát
được
những
tình
huống
căng
thẳng.
Nếu
bạn
thấy
một
sự
việc
nào
đó
có
nguy
cơ
kích
thích
cảm
xúc,
hãy
thay
đổi
chủ
đề
nói
chuyện
hoặc
đề
nghị
người
đó
cùng
tham
gia
những
hoạt
động
không
liên
quan
khác.
- Thuốc và rượu bia có thể kích thích sự chuyển đổi, vì vậy, không khuyến khích họ sử dụng.
-
Tự
giới
thiệu
bản
thân.
Nếu
một
nhân
cách
thay
thế
xuất
hiện
lúc
bạn
đang
ở
đó,
nhân
cách
đó
có
thể
không
hề
biết
bạn
là
ai.
Trong
trường
hợp
nhân
cách
đó
không
biết
bạn,
họ
có
thể
trở
nên
bối
rối
hoặc
sợ
hãi.
Hãy
giúp
họ
bình
tĩnh
lại
bằng
cách
tự
giới
thiệu
bản
thân
và
giải
thích
vì
sao
bạn
quen
họ.[8]
- Nếu người mắc DID là vợ/chồng của bạn, có thể bạn nên tránh việc tự giới thiệu mình là chồng/vợ của họ. Ví dụ: một nhân cách trẻ con có thể sẽ cảm thấy rất bối rối, một nhân cách thuộc giới tính khác có thể sẽ rất khó chịu với sự tác động của việc phân định giới tính này.
-
Động
viên
người
bệnh
hợp
tác
điều
trị.
Việc
điều
trị
bệnh
DID
thường
bao
gồm
việc
thường
xuyên
gặp
gỡ
nhà
trị
liệu
và
thay
đổi
lối
sống.
Những
người
bị
trầm
cảm
và/hoặc
lo
âu
có
thể
sẽ
phải
dùng
thuốc
điều
trị.[9]
Việc
điều
trị
phải
được
tuân
thủ
nghiêm
ngặt
để
có
hiệu
quả
tốt
nhất,
vì
thế,
hãy
khuyến
khích
họ
hợp
tác
điều
trị.
- Động viên người bệnh đi gặp bác sĩ trị liệu bằng cách đi cùng họ.
- Những thay đổi vể lối sống thường bao gồm việc ăn uống lành mạnh, tập thể dục thường xuyên và tránh dùng thuốc/rượu bia. Bạn có thể khuyến khích họ thay đổi lối sống bằng cách áp dụng những thay đổi đó với chính mình, ít nhất là khi bạn đang ở cạnh người đang được điều trị.
- Gợi ý cho người đó đặt chuông nhắc nhở để uống thuốc theo hướng dẫn của bác sĩ.
- Nếu người đó cho biết họ không thể hợp tác hoặc đang nghĩ tới việc trở nên bất hợp tác, hãy đề nghị họ gặp bác sĩ để biết các hướng điều trị phù hợp.
Lời khuyên[sửa]
- Sức khỏe thể chất có liên quan tới sức khỏe tinh thần, vì vậy, hãy luôn ăn uống lành mạnh và tập thể dục thường xuyên.
Cảnh báo[sửa]
- Nếu bạn sợ rằng người đó có thể tự gây hại cho bản thân hoặc những người khác, hãy tìm sự trợ giúp ngay lập tức.
- Ngừng dùng thuốc đột ngột có thể rất nguy hiểm. Động viên người bệnh đi gặp bác sĩ ngay khi họ định ngừng dùng thuốc.
- Các loại thuốc dùng để tiêu khiển và rượu bia có thể làm tăng tần suất và mức độ nghiêm trọng của các triệu chứng, vì thế, phải tránh sử dụng chúng.
Nguồn và Trích dẫn[sửa]
- ↑ http://my.clevelandclinic.org/services/neurological_institute/center-for-behavorial-health/disease-conditions/hic-dissociative-identity-disorder
- ↑ http://www.mayoclinic.org/diseases-conditions/dissociative-disorders/basics/symptoms/con-20031012
- ↑ http://us.reachout.com/facts/factsheet/supporting-someone-with-a-mental-illness
- ↑ http://www.rethink.org/carers-family-friends/what-you-need-to-know/supporting-someone-with-a-mental-illness/support
- ↑ http://www.mentalhealthamerica.net/find-support-groups
- ↑ http://www.nami.org/Find-Support/NAMI-Programs
- ↑ http://www.isst-d.org/default.asp?contentID=76#idcon
- ↑ http://www2.nami.org/Content/NavigationMenu/Inform_Yourself/About_Mental_Illness/By_Illness/Dissociative_Identity_Disorder.htm
- ↑ http://www.aamft.org/imis15/AAMFT/Content/Consumer_Updates/Dissociative_Identity_Disorder.aspx