Chữa khỏi chứng phát ban

Từ VLOS
(đổi hướng từ Chữa khỏi Chứng phát ban)
Bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

Bạn có thể bị nổi mẩn đỏ (phát ban) vì dị ứng, do tiếp xúc với một chất gây kích ứng, hoặc tiếp xúc với hoá chất hoặc dung dịch nào đó. Nếu bạn tin rằng triệu chứng nổi mẩn đỏ là do dị ứng hoặc một chất gây kích ứng, và có biểu hiện nhẹ, bạn có thể áp dụng các phương pháp chữa trị tại nhà. Tuy nhiên, nếu vết phát ban trông rất đỏ, ngứa hoặc khó chịu, và dường như đang lan khắp người bạn, bạn có thể nên cân nhắc tới gặp bác sĩ để được kê các loại thuốc theo toa nhằm chữa trị phát ban hiệu quả hơn.

Các bước[sửa]

Chữa Phát ban tại Nhà[sửa]

  1. Hãy cân nhắc đến việc gặp bác sĩ để xác định nguyên nhân có thể gây ra chứng phát ban. Nếu bạn nghĩ rằng mình đang ở trong một tình trạng y tế liên quan đến chứng phát ban, bạn nên tìm đến sự điều trị y tế từ bác sĩ để xác định chính xác nguyên nhân gây ra chứng phát ban. Sau đó bác sĩ của bạn có thể kê toa thuốc điều trị cần thiết.
    • Nguy cơ kích ứng da do tiếp xúc (viêm da) là khá cao với những người làm việc trong các ngành có liên quan đến tiếp xúc với thức ăn, nhân viên y tế, thợ cơ khí, nhân viên dọn dẹp vệ sinh, và quản gia.
    • Trẻ em và phụ nữ có thiên hướng dễ bị phát ban hơn.
  2. Hãy tìm hiểu những nguyên nhân phổ biến của chứng phát ban nhẹ. Thuật ngữ “phát ban” không phải là một sự chẩn đoán cụ thể. Vì có rất nhiều loại khác nhau của chứng phát ban, và chỉ đơn giản có nghĩa là da của bạn bị viêm và đổi màu. Điều này có thể giúp bạn chữa trị chứng phát ban tại nhà hiệu quả, bằng cách xác định nguyên nhân trước tiên. Những nguyên nhân có thể gây ra chứng phát ban bao gồm:[1]
    • Một phản ứng dị ứng với một chất nào đó, ví dụ như là dị ứng với lông mèo hoặc là dị ứng với chất níc-ken trong trang sức. Bạn cũng có thể có phản ứng dị ứng với những loại thuốc mà bạn đang sử dụng và bị nổi mẩn đỏ hoặc phát ban như một tác dụng phụ.
    • Tiếp xúc với cây thường xuân độc, cây sồi độc, hoặc cây thù du, những loại này sẽ gây viêm da khi tiếp xúc.
    • Tiếp xúc với nhiệt độ khắc nghiệt, như là phát ban nhiệt hoặc bỏng lạnh.
    • Một bệnh trạng như chàm bội nhiễm hoặc vẩy nến.
    • Lây nhiễm vi-rut như mụn giộp herpes hoặc bệnh zona.
  3. Rửa sạch vết phát ban với nước và để khô trong không khí. Nếu bạn nghĩ rằng vết phát ban là kết quả của việc tiếp xúc với cây thường xuân độc hoặc cây sồi độc, bạn nên rửa sạch khu vực này ngay lập tức với nước xà phòng ấm và làm khô tự nhiên trong không khí, tránh không gây kích ứng bằng cách dùng khăn hoặc một miếng vải để lau lên da. Rửa bằng nước sẽ ngăn chặn sự lan rộng của vết phát ban, và khi nhựa độc được rửa sạch khỏi da của bạn, bạn sẽ không thể lây nhựa của thường xuân độc hoặc sồi độc cho ai khác.[2]
    • Nếu vết phát ban phát triển do một phản ứng dị ứng, bạn có thể tắm hoặc dùng vòi hoa sen với nước lạnh và xà phòng không làm khô da, sau đó để da khô tự nhiên trong không khí. Việc này có thể giúp làm dịu bất kỳ vết ửng đỏ hoặc khó chịu nào.
  4. Hãy thử với muối nở và bột yến mạch. Nếu vết phát ban đang bị kích ứng, việc ngâm mình trong bồn tắm nước ấm đổ thêm vào một tách muối nở và một tách bột yến mạch cũng có thể giúp ích. Ngâm mình trong dung dịch này có thể giúp làm dịu da bạn và giảm bớt các triệu chứng viêm, ngứa và sưng.
  5. Sử dụng thuốc bôi chống dị ứng calamin cho vết phát ban. Bạn có thể mua thuốc bôi chống dị ứng calamin tại các hiệu thuốc trong khu vực. Loại kem này có thể làm giảm nhẹ và xoa dịu vết phát ban của bạn, đặc biệt khi sử dụng ít nhất một lần mỗi ngày.[2]
    • Nếu bạn cho rằng vết phát ban là do một sự kích ứng, bạn có thể cân nhắc đến việc sử dụng thuốc bôi hidrococtizon, thuốc này cũng có thể tìm thấy tại các hiệu thuốc.
    • Bạn cũng có thể đắp một miếng gạc lạnh lên vết phát ban trước khi dùng kem hoặc sau khi kem khô để giúp làm giảm sưng và khó chịu.
  6. Dùng thuốc kháng histamin không cần kê toa. Nếu vết phát ban gây ra do các phản ứng dị ứng, bạn có thể chữa trị vết phát ban bằng cách sử dụng thuốc uống kháng histamin không kê toa như diphenhydramine (Benadryl) và hydroxyzine. Những loại thuốc này có thể giúp làm giảm ngứa và giúp cơ thể bạn chống lại phản ứng với các loại histamin được tìm thấy trong các triệu chứng dị ứng phổ biến gây ra bởi lông mèo, phấn hoa và cỏ.[3]
    • Thuốc kháng histamine cũng có tác dụng tốt trong việc làm giảm vết phát ban trên da, đặc biệt nếu vết phát ban là do các phản ứng dị ứng.
  7. Hãy đến gặp bác sĩ nếu vết phát ban của bạn không được chữa lành trong một tuần hoặc bạn gặp phải các triệu chứng nghiêm trọng. Nếu vết phát ban tiếp tục lan rộng khắp cơ thể bạn hoặc dường như không có tiến triển tốt nào, thay vì chữa trị tại nhà, đây có lẽ là lúc bạn nên gặp bác sĩ. Bác sĩ của bạn sẽ kiểm tra vết phát ban và kê toa một phương pháp điều trị hoặc các loại thuốc để chữa khỏi vết phát ban.[2]
    • Nếu bạn gặp phải các triệu chứng nghiêm trọng hơn như khó thở hoặc khó nuốt, sốt, hoặc sưng da hoặc tay chân, thì vết phát ban có thể là dấu hiệu của một vấn đề y tế nghiêm trọng hơn và nên được kiểm tra bởi bác sĩ chuyên khoa.

Điều trị Loại phát ban Cụ thể[sửa]

  1. Dùng thuốc bôi calamine hoặc hidrococtizon nếu bạn bị phát ban vì phản ứng dị ứng. Nếu bạn tiếp xúc với các nguyên nhân gây dị ứng như lông mèo, phấn hoa, níc-ken hay các nguyên nhân gây dị ứng khác, bạn có thể làm giảm bất kỳ sự khó chịu hoặc sưng tấy nào bằng cách dùng thuốc bôi calamine lên vết phát ban. Bạn cũng nên uống thuốc chống dị ứng để giảm các triệu chứng khác của bạn, như sổ mũi, kích ứng mắt hoặc nghẽn đường hô hấp.
    • Thuốc bôi hidrococtizon có thể mua tự do không cần bác sĩ kê toa. Bạn có thể tìm được loại thuốc này ở hiệu thuốc hoặc từ bác sĩ. Dùng thuốc bôi này trên vết phát ban gây ra bởi dị ứng từ một đến bốn lần mỗi ngày hoặc theo sự hướng dẫn của bác sĩ. Nó có thể làm giảm sự kích ứng, ửng đỏ, viêm và khó chịu gây ra bởi vết phát ban.[4]
  2. Nói chuyện với bác sĩ về việc thay đổi thuốc nếu bạn bị nổi mẩn đỏ hoặc phát ban do thuốc. Nếu bạn nghĩ hiện tượng nổi mẩn đỏ hoặc phát ban có thể do phản ứng với loại thuốc bạn đang hoặc vừa mới sử dụng, bạn cần phải nói với bác sĩ về việc thay đổi thuốc. Không bao giờ thay đổi hoặc ngưng sử dụng thuốc mà không có sự đồng ý của bác sĩ. Các loại thuốc thường gây ra dị ứng bao gồm:[5]
    • Thuốc chống co giật, thường được dùng để điều trị các chứng động kinh.
    • Insulin, thường dùng để trị bệnh tiểu đường.
    • Thuốc nhuộm phản quang, thường dùng khi chụp X-quang.
    • Pênixilin và các loại thuốc kháng sinh khác, thường dùng để trị nhiễm trùng.
    • Nếu bạn gặp trường hợp phản ứng với thuốc, bạn có thể bị phát ban, mẩn ngứa, thở khò khè, sưng lưỡi, môi hoặc mặt, và ngứa mắt hoặc da.
  3. Rửa vết phát ban và dùng thuốc bôi nếu bạn chạm vào cây thường xuân hoặc cây sồi độc. Nếu bạn tin rằng mình vừa chạm vào cây thường xuân hoặc cây sồi độc, những loại cây thường được tìm thấy ở những vùng rừng và sa mạc, bạn cần rửa vết phát ban ngay lập tức với xà phòng và nước mát. Sau đó bạn có thể để khô vết phát ban trong không khí và dùng thuốc bôi như calamine hoặc kem lô hội, để làm giảm bất kỳ triệu chứng ngứa hoặc viêm nào.
    • Bạn cũng nên giặt quần áo đã chạm vào cây thường xuân hoặc sồi độc để giảm khả năng phát tán của chất độc.
  4. Điều trị vết phát ban do nhiệt bằng cách tránh tiếp xúc với ánh nắng và tắm bằng nước mát. Nếu bạn vừa tiếp xúc với nhiệt độ cao và bị viêm da, nổi mẩn nóng đỏ trên cơ thể, cũng như choáng váng và mệt mỏi, bạn có thể đã bị phát ban nhiệt. Nếu bạn nghi ngờ rằng mình bị phát ban nhiệt, hãy ra khỏi ánh nắng mặt trời ngay lập tức và ngồi trong một khu vực mát, có máy điều hoà không khí. Sau đó bạn nên cởi bỏ bất kỳ áo quần ướt đẫm mồ hôi hoặc ẩm ướt nào và tắm bằng nước mát để làm giảm nhiệt độ cơ thể bạn.
    • Bạn cũng nên uống nhiều nước mát để có đủ nước và giúp cơ thể bạn hồi phục sau khi tiếp xúc với nhiệt độ cao.
    • Tránh chạm hoặc bóp vào bất kỳ vết rộp hoặc mụn nào gây ra bởi phát ban nhiệt. Dùng thuốc bôi calamine và kem lô hội để làm dịu vết phát ban nhiệt để chúng tự lành.
    • Tìm kiếm sự chăm sóc y tế nếu vết phát ban nhiệt của bạn không cải thiện sau hai hoặc ba ngày, hoặc nếu bạn gặp phải các triệu chứng nghiêm trọng như ói mửa, đau đầu, chóng mặt và buồn nôn.
  5. Dùng các loại kem y tế hoặc thuốc mỡ nếu bạn bị chàm bội nhiễm hoặc vẩy nến. Nếu vết phát ban của bạn là triệu chứng của chàm bội nhiễm hoặc bệnh vẩy nến, đây là những bệnh mãn tính về da, bạn nên sử dụng các loại kem y tế hoặc thuốc mỡ lên vết phát ban. Cả hai loại bệnh về da này đều có xu hướng ảnh hưởng đến bàn tay, bàn chân và cổ của bạn. Bác sĩ có thể cung cấp cho bạn các loại kem y tế hoặc thuốc mỡ đặc biệt để chữa trị các vấn đề về da.[6]
    • Có các cách chữa trị khác nhau cho bệnh chàm bội nhiễm và vẩy nến. Hãy nói chuyện với bác sĩ của bạn hoặc chuyên gia da liễu để xác định loại bệnh về da mà bạn mắc phải để nhận được sự chữa trị hiệu quả nhất cho vết phát ban.
  6. Hãy gặp bác sĩ nếu bạn nghĩ mình bị mụn giộp herpes hoặc zona. Mụn giộp herpes hoặc zona đều là các bệnh do nhiễm vi-rut và có thể có triệu chứng như phát ban ở một khu vực nhất định trên cơ thể của bạn. Tuy nhiên vi-rut gây ra bệnh zona không giống với vi-rut gây ra chứng loét lạnh và mụn giộp herpes.[7]
    • Nếu bạn nghĩ rằng mình bị mụn giộp herpes, điều quan trọng là bạn phải được làm xét nghiệm về căn bệnh lây truyền qua đường tình dục này bởi bác sĩ và nhận được các thuốc kháng sinh cần thiết như thuốc Valtrex. Không có cách chữa cho bệnh mụn giộp herpes và nó là một bệnh nhiễm siêu vi mãn tính. Nhưng nó có thể kiểm soát được và rất nhiều người bị mụn giộp herpes không gặp phải thường xuyên hoặc không bao giờ gặp các triệu chứng của bệnh.
    • Bệnh zona có thể được chữa trị bằng các thuốc kháng vi-rut được kê toa bởi bác sĩ của bạn. Căn bệnh do nhiễm virut này thường kéo dài từ hai đến sáu tuần. Không có cách chữa hoàn toàn cho bệnh zona, nhưng rất nhiều người chỉ biểu hiện những triệu chứng của zona một hoặc hai lần trong suốt cuộc đời.

Nhận sự Chữa trị Y tế[sửa]

  1. Cho phép bác sĩ kiểm tra vết phát ban. Bác sĩ, hoặc chuyên gia da liễu, sẽ bắt đầu bằng cách tìm kiếm những đặc điểm cơ bản và nổi trội của những vết phát ban. Họ có thể nhận ra nếu vết phát ban hình tròn, hình vòng, đường thẳng hoặc ngoằn ngoèo. Họ cũng có thể lưu ý đến mật độ, màu sắc, kích thước, mức độ nặng nhẹ và nhiệt độ (ấm hoặc lạnh khi chạm vào) của vết phát ban. Cuối cùng, cô ấy có thể xem xét các vết phát ban được phân bố như thế nào trên cơ thể của bạn, và liệu nó chỉ xuất hiện ở những khu vực nhất định hoặc các bộ phận của cơ thể bạn hay không.[8]
    • Bác sĩ cũng có thể tiến hành việc xét nghiệm trên vết phát ban của bạn, chẳng hạn như phân tích dưới kính hiển vi một mẩu da hoặc các xét nghiệm khác. Cô ấy cũng có thể thực hiện việc kiểm tra dị ứng áp da với bạn để xác định xem liệu bạn có dị ứng chất nào hay không.[9]
    • Bạn cũng có thể phải trải qua các xét nghiệm máu để xác định liệu vết phát ban có thể là triệu chứng của việc nhiễm virut hoặc bệnh dịch hay không.
  2. Hãy nói chuyện với bác sĩ về các loại thuốc theo toa. Nếu bác sĩ chẩn đoán bạn với một vết phát ban không truyền nhiễm do dị ứng hoặc tiếp xúc với các chất gây kích ứng, họ có thể kê toa thuốc bôi cortisone hoặc thuốc mỡ y tế để chữa vết phát ban.[10]
    • Nếu bác sĩ chẩn đoán vết phát ban của bạn là một triệu chứng của bệnh chàm bội nhiễm, họ có thể kê toa thuốc bôi steroid và các loại kem y tế cho bệnh chàm.
    • Nếu vết phát ban của bạn được chẩn đoán như là một triệu chứng của việc nhiễm nấm như lang ben hoặc hắc lào, bác sĩ có thể kê toa thuốc bôi hoặc thuốc uống kháng nấm.
    • Nếu vết phát ban của bạn được chẩn đoán như là một triệu chứng của việc nhiễm vi-rut như mụn giộp herpes, họ có thể kê toa thuốc uống hoặc thuốc tiêm kháng sinh.
  3. Lên lịch cho buổi hẹn tiếp theo với bác sĩ của bạn. Khi bạn nhận được kết quả chẩn đoán và quy định điều trị của bác sĩ cho vết phát ban của bạn, bạn nên lên lịch cho những buổi hẹn tiếp theo với bác sĩ của mình trong những tuần sau. Điều này sẽ cho phép họ kiểm tra quá trình điều trị của bạn và đảm bảo vết phát ban đang tiến triển tốt với quá trình điều trị.
    • Nếu được chẩn đoán đúng và điều trị, vết phát ban không do nhiễm trùng sẽ mờ dần và lành hẳn trong một hoặc hai tuần.

Nguồn và Trích dẫn[sửa]

Liên kết đến đây