Từ bỏ hành vi xung hấn thụ động

Từ VLOS
Bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

Khái niệm xung hấn thụ động lần đầu tiên xuất hiện sau Thế chiến lần thứ 2 nhằm mô tả thái độ kháng cự nhẹ nhàng của những người lính với cấp lãnh đạo.[1] Hành vi xung hấn thụ động mang tính kháng cự hoặc thể hiện sự căm phẫn với một cá nhân nào đó một cách gián tiếp. Những người có thói quen xung hấn thụ động thường tìm cách tránh xung đột, họ che giấu sự bức xúc của mình bằng vẻ mặt hời hợt khó nhận ra, nhưng hành vi đó có thể ngấm ngầm phá hoại. Cuối cùng cơn tức giận ấy sẽ bùng phát khi mọi việc đạt tới đỉnh điểm. Nếu bạn hiểu và biết cách thay đổi khuynh hướng xung hấn thụ động đang diễn ra nội tại trong bản thân mình, khi đó bạn sẽ có biện pháp kháng cự tích cực để công việc cũng như cuộc sống xã hội thêm hạnh phúc.

Các bước[sửa]

Nhận biết Dấu hiệu Xung hấn Thụ động[sửa]

  1. Viết nhật ký hành vi. Viết nhật ký là phương pháp hữu ích để phát hiện, đánh giá và khắc phục hành vi cá nhân. Nhật ký giúp bạn tìm ra nguyên nhân thúc đẩy hành vi, là nơi an toàn để bạn thể hiện thái độ thành thật với hành động đó và mong muốn của bạn đối với cách phản ứng của mình trong tương lai.
  2. Tìm hiểu các giai đoạn của hành vi xung hấn thụ động. Có một loại hành vi xung đột thường phát triển trong suy nghĩ của người có khuynh hướng xung hấn thụ động.[2]
    • Giai đoạn một của chu kỳ xung đột là quá trình phát triển của các ứng xử mang tính xung hấn thụ động. Lúc này người đó thường nghĩ rằng nếu thể hiện rõ sự tức giận thì họ có thể gặp nguy hiểm và do đó nên tránh[2]. Sau đó họ dùng các ứng xử tiêu cực để che đậy nhằm giải quyết nỗi bực dọc này[2].
    • Giai đoạn hai là tình trạng căng thẳng làm khuấy đảo những suy nghĩ thiếu lý trí, bắt nguồn từ các trải nghiệm vốn thường xuất hiện vào giai đoạn đầu đời. [2]
      • Ví dụ, nếu giáo viên yêu cầu một học sinh phát giấy bài tập cho lớp mà trước đó học sinh này đã từng bị yêu cầu làm như vậy nhưng lại không được cảm ơn, khi đó cậu bé có thể nghĩ về ký ức này. Thay vì cảm thấy vinh dự khi được nhờ, học sinh đó lại thấy tức giận vì yêu cầu của giáo viên đã khơi dậy phản ứng không tốt trước đó.
    • Giai đoạn ba xảy ra khi người đó phủ nhận sự bức xúc của mình, và hướng các cảm xúc tiêu cực về phía người khác, đồng thời dồn nén bực dọc về phía họ.[2]
    • Giai đoạn bốn của chu kỳ liên quan tới ứng xử xung hấn thụ động. Ứng xử này bao gồm (nhưng không giới hạn ở những điều sắp liệt kê): phủ nhận sự giận dữ, ít giao tiếp, lạnh nhạt, thái độ khó chịu, lưỡng lự, làm việc không hiệu quả hoặc không thể chấp nhận, và trả thù ngầm. [3]
    • Giai đoạn năm là phản ứng của những người xung quanh. Người ta thường phản ứng tiêu cực với cách ứng xử xung hấn thụ động, và đây chính là những gì người gây xung hấn mong muốn. [2]Nhưng phản ứng này chỉ củng cố thêm cho hành vi xung hấn tiếp tục tái diễn.
  3. Nhận biết các sự cố khiến bạn có hành động xung hấn thụ động. Nếu yêu cầu bạn viết ra tất cả những lần có hành vi xung hấn thì có thể quá nhiều, do đó bạn chỉ nên tìm ra ba hay bốn dịp nào đó khiến mình trở nên xung hấn thụ động.
    • Có một nơi mà chắc hẳn bạn đã từng rơi vào trường hợp này, đó chính là nơi làm việc[4]. Có bốn hành vi tiêu biểu cho thói quen xung hấn thụ động ở nơi làm việc, đó là: tạm thời vâng lời, cố ý không hiệu quả, để vấn đề leo thang và chủ ý trả thù ngầm.
    • Khi muốn nhận diện những hành vi xung hấn thụ động của mình, có một nơi rất phù hợp và cũng quan trọng để bạn khởi đầu, đó là trong đời sống của bạn tại chỗ làm.
  4. Ghi nhận thông tin về những việc xảy ra. Điều quan trọng là bạn phải nhận ra và loại trừ những kiểu suy nghĩ sai lầm vốn đã phát triển trong giai đoạn đầu của cuộc đời [5]. Để làm được điều này, trước tiên bạn phải biết suy nghĩ đó xuất hiện khi nào và như thế nào. Hãy nhớ lại những chi tiết cụ thể của hành vi. Có một cách hữu ích là bạn nên quan sát tình huống đó dưới góc độ một bên thứ ba, càng khách quan càng tốt. Nếu bắt đầu cảm thấy xúc động thì bạn hãy thở sâu, xua tan mọi suy nghĩ trước khi tiếp tục. Không trốn tránh vai trò của mình trong tình huống xảy ra sự việc. Mục đích lúc này là bạn phải xem xét tỉ mỉ vấn đề, những động lực thúc đẩy khiến xuất hiện hành vi gây hấn thụ động. Bạn cần suy nghĩ về những câu hỏi sau:
    • Những đối tượng khác có liên quan là ai? Mối quan hệ của họ với bạn là gì (ví dụ, xếp, đồng nghiệp, bạn bè, bố mẹ, bạn cùng phòng, giáo viên)? Họ có quyền lực đối với bạn không? Họ chỉ ngang hàng với bạn hay bạn là người có quyền ra quyết định?
    • Mọi việc diễn ra ở đâu? Ví dụ, tại nơi làm việc, ở nhà, trường học, bữa tiệc, cuộc thi đấu, hay câu lạc bộ?
    • Chuyện xảy ra khi nào? Đôi khi thời gian cũng là một yếu tố, chẳng hạn đầu năm học hay trong kỳ nghỉ bận rộn.
    • Sự cố nảy sinh như thế nào? Chỉ có một nguyên nhân cụ thể hay liên quan tới nhiều sự kiện? Loạt hành động và phản ứng của bạn là gì?
    • Cuối cùng chuyện gì xảy ra? Kết quả có đúng với những gì bạn mong đợi khi thực hiện hành vi tiêu cực của mình? Phản ứng của đối phương thế nào?
  5. Xem xét phản ứng gây hấn của bạn trong loạt sự kiện đã diễn ra. Thông thường cách ứng xử này[6] sẽ thể hiện dưới dạng đối lập cố ý, tức là những gì bạn nói (thụ động) ngược lại với điều bạn thực sự làm (gây hấn). Sau đây là những biểu hiện phổ biến của hành vi xung hấn thụ động:
    • hỗ trợ mọi người nhưng gián tiếp kháng cự, trì hoãn hoặc ngầm phá hoại thành quả đạt được trong các nhiệm vụ chung hay công việc
    • đồng ý làm gì đó nhưng bỏ dở quá trình công việc hay giả vờ quên
    • im lặng, không tương tác hay trả lời nhưng không cho đối phương biết lý do
    • làm hài lòng họ trước mặt mọi người nhưng sau lưng thì khinh thường họ
    • không thể hiện rõ ràng cảm xúc và mong muốn nhưng mong đợi người khác phải tự nhận ra
    • chồng chéo lời khen với cách châm biếm sâu sắc, hoặc ngôn ngữ cơ thể tiêu cực
    • than phiền về việc bị hiểu nhầm và không được người khác tôn trọng
    • tỏ ra ủ rũ và hay cãi lý mà không đưa ra ý kiến mang tính xây dựng
    • đổ lỗi cho người khác về mọi việc và đùn đẩy trách nhiệm
    • chỉ trích vô lý và khinh miệt cấp lãnh đạo trước mặt đồng nghiệp
    • phản ứng với cấp trên bằng hành động bí ẩn và thiếu trung thực
    • đè nén cảm xúc vì sợ xung đột, thất bại hay thất vọng
    • thể hiện sự ghen tị và tức giận với những người may mắn hơn
    • liên tục than phiền hay than phiền quá đáng về sự xui xẻo của bản thân
    • thường xuyên thay đổi giữa thái độ thù địch công khai và sự hối hận
    • dự đoán kết quả xấu trước khi bắt đầu công việc
  6. Tìm kiếm những nét chung trong cách ứng xử. Khi rà soát lại các hành động trong quá khứ, bạn có thấy mình thường xuyên lập đi lập lại một cách phản ứng đối với người xung quanh hay trong những tình huống nào đó? Kết quả có giống nhau không? Những người khác có phản ứng lại bạn theo cùng một cách giống nhau? Sau cùng bạn cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn? Hãy nghĩ xem vì sao lối ứng xử này không thể giúp bạn đạt điều mình muốn.
  7. Chấp nhận cảm xúc của bạn. Phủ nhận điều mình thực sự cảm nhận chính là một phần vấn đề gây ra khuynh hướng xung hấn thụ động. Bạn không muốn người khác biết mình đang tức giận, tổn thương hay hờn dỗi, vì vậy bạn cứ hành động như thể mình không có gì. Nhưng thực tế cảm xúc đó chỉ càng mãnh liệt hơn và trở nên thiếu lý trí, vì bạn chưa tìm ra một lối thoát tích cực cho chúng. Do đó điều quan trọng là bạn phải cho phép mình cảm nhận và công nhận cảm xúc này, để có thể xử lý nó theo cách lành mạnh hơn.
  8. Thấu hiểu chính mình. Đây là lúc bạn cần thành thật với chính mình để hiểu được lý do bên trong khiến bạn có cảm xúc tiêu cực. Đó có phải là điều đồng nghiệp của bạn nói? Bạn có cảm thấy áp lực khi làm việc gì đó mà mình không muốn làm? Bạn không được xếp công nhận về sự đóng góp của mình trong dự án vừa qua? Theo bạn thì người bạn ấy nhận được số điểm cao hơn so với năng lực thực sự của cô ta? Hãy nhìn xuống dưới bề mặt của vấn đề để tìm ra điều bạn thực sự muốn.

Hạn chế Khuynh hướng Xung hấn Thụ động[sửa]

  1. Nhận diện hành vi xung hấn thụ động. Bước đầu tiên trong quá trình kiềm chế xu hướng xung hấn thụ động là xây dựng sự tự nhận thức về hành vi. Để ý những cách ứng xử sau đây: hạn chế giao tiếp xã hội, thái độ kinh miệt, cố ý làm việc thiếu hiệu quả, cứng đầu và hay trì hoãn. [1]Quá trình phát triển nét tính cách này chắc hẳn phải diễn ra trong thời gian dài, nó đã hằn sâu nên bạn phải quyết tâm và kiên nhẫn mới có thể thay đổi được.
  2. Lắng nghe và quan sát. Giao tiếp không chỉ là việc nói chuyện một cách cởi mở và thẳng thắn, mà quan trọng không kém là bạn phải biết lắng nghe và đọc được các thông điệp không nói ra. Bạn nên xem xét những gì đối phương đang nói hoặc không nói trước hành động của bạn. Họ cũng có thể là người hay xung hấn thụ động như bạn. Nhìn mọi việc từ một góc nhìn khác để đánh giá xem bạn có phản ứng thái quá hay không? Hãy lùi lại một bước và xem xét lại tình huống đó.
  3. Từ bỏ châm biếm. Châm biếm là cách tự thỏa mãn mà người có thói quen xung hấn thụ động hay dùng, nhưng chỉ làm tình hình thêm tồi tệ. Có một số cụm từ bạn nên tránh: [7]
    • "Sao cũng được"
    • "Tôi ỔN mà"
    • "Sao bạn trông thất vọng thế?"
    • "Tôi chỉ đùa thôi"
  4. Tránh thái độ vâng lời tạm thời. Trong bối cảnh môi trường công việc, một nhân viên thể hiện sự xung hấn bằng cách tạm thời vâng lời là khi anh ta đồng ý làm việc đó nhưng rồi lại hoàn thành trễ hẹn.[4] Anh ta cố ý làm trễ bằng cách trì hoãn, đi họp trễ hay đi làm trễ, hoặc sắp xếp nhầm tài liệu quan trọng. Nhân viên thường có hành vi vâng lời tạm thời khi họ cảm thấy công việc của mình không được đánh giá cao, nhưng không biết nói lên suy nghĩ của mình sao cho phù hợp.[4]
    • Nếu có hành vi vâng lời tạm thời thì bạn cần xác định xem có phải vì không được đánh giá cao nên mình mới làm vậy.
    • Loại hành vi này cũng có thể xảy ra trong gia đình. Ví dụ, bạn nói với vợ hay chồng mình rằng bạn sẽ rửa chén bát, nhưng rồi lại trì hoãn để cố tình chọc tức họ.
  5. Nhận diện thái độ cố ý thiếu hiệu quả. Khi thực hiện hành vi này, người đó xem trọng cơ hội được trả thù hơn cơ hội thể hiện năng lực bản thân.[4] Chẳng hạn như một nhân viên vẫn tiếp tục làm việc với cùng năng suất nhưng chất lượng công việc giảm xuống đáng kể.[4] Khi bị chất vấn về vấn đề này họ thường đóng kịch mình chỉ là nạn nhân. Loại hành vi này gây tổn thất cho cả tổ chức lẫn uy tín của nhân viên đó.
    • Khi nhận diện được cách ứng xử này, bạn có thể giảm bớt thái độ tiêu cực làm thiếu hiệu quả công việc, chắc chắn sẽ có ích cho sự nghiệp của bạn.
    • Trong gia đình thái độ thiếu hiệu quả thể hiện dưới dạng cố ý kéo dài thời gian rửa bát đĩa, hoặc rửa không sạch để vợ hoặc chồng phải rửa lại.
  6. Không để vấn đề leo thang. Để vấn đề leo thang cũng là một hành vi xung hấn thụ động, theo đó bạn từ chối đương đầu hoặc giải quyết vấn đề. Thay vào đó bạn tiếp tục để nó diễn ra phức tạp hơn cho tới khi trở thành một rắc rối lớn.[4]
    • Ví dụ như ở nơi làm việc, bạn trì hoãn giải quyết công việc, hoặc cố ý sử dụng sai trái ngày nghỉ ốm hay nghỉ phép.[4]
    • Trong bối cảnh gia đình, bạn từ chối rửa bát đĩa cho đến khi chúng chất đống tràn ra khỏi bồn rửa, đến độ cả nhà phải ăn cơm bằng đĩa giấy khi không còn bát đĩa sạch. (Với tình huống này thì vợ hay chồng bạn rất có khả năng sẽ nổi điên.)
  7. Nhận diện thái độ cố ý trả thù ngầm. Cố ý trả thù ngầm là khi một người bí mật phá hoại đối tượng đã khiến họ bất mãn. Hành vi này diễn ra dưới dạng loan tin đồn thất thiệt hay có hành động phá hoại bí mật.[4]
    • Bạn có thể phát tán tin đồn trong văn phòng làm việc về ai đó mà bạn ghét, đánh đổi tác phong làm việc chuyên nghiệp của mình với uy tín cô ta.
    • Khi ở nhà, bạn cố gắng giành sự ủng hộ của các con và khéo léo xúi chúng chống lại bố hay mẹ.
    • Tránh hạ thấp bản thân. Hạ thấp bản thân là khi một người có hành vi gây hại cho chính anh ta nhằm trả thù người đã làm anh ta tức giận.[8]
    • Ví dụ như khi một học sinh cố tình thi trượt để trả thù giáo viên, hoặc một vận động viên cố ý thua cuộc để trả đũa huấn luyện viên.
    • Trong môi trường công việc, thái độ này chính là việc cố ý đánh mất khách hàng hay để tuột mất dự án nhằm “trả đũa” công ty, dù nó cũng gây tổn thất cho bạn.

Xây dựng Thói quen Suy nghĩ Lành mạnh[sửa]

  1. Cần nhiều thời gian để thay đổi. Để thay đổi một thói quen hành vi mà bạn đã quen sử dụng lâu năm đòi hỏi tốn nhiều thời gian và quyết tâm. Bạn nên nhớ thay đổi là một quá trình không phải lúc nào cũng tiến triển đều đặn, do đó bạn không nên lo lắng nếu phải quay đầu trở về vị trí xuất phát và đánh giá lại hành vi của mình. Đồng thời không bao giờ làm khó chính mình nếu lỡ thất bại trong lần nỗ lực đầu tiên. Bạn càng cố gắng luyện tập vượt qua khuynh hướng hành vi xung hấn thụ động thì khả năng thành công càng cao dần. Nếu phát hiện mình đi sai hướng trong quá trình tìm cách thay đổi hành vi tiêu cực này thì bạn cần dừng lại, suy nghĩ về những gì đang diễn ra. Hãy tự hỏi mình:
    • Bạn có biết lý do vì sao mình đang bước thụt lùi?
    • Bạn có cần phải dừng lại và áp dụng một cách tiếp cận khác nhằm thay đổi hành vi đó?
    • Có cảm xúc hay phản ứng tình cảm nào mà bạn chưa thể nhận ra hoặc chưa vượt qua được?
  2. Học cách tỏ ra quyết đoán và thể hiện suy nghĩ một cách trung thực. Một khi biết được điều gì đang cản trở mình, bạn có thể lên tiếng nói ra những gì mình nghĩ. Luyện tập trước những điều định nói để tìm ra lời lẽ phù hợp khi không chịu sức ép của diễn biến thực tế, và để ý nghe cách mình diễn đạt. Bạn có thể tỏ ra mãnh liệt và đi thẳng vào vấn đề mà không gây tổn thương người đối diện. Loại bỏ tất cả từ ngữ mang tính đổ lỗi và truyền đạt suy nghĩ của mình một cách tích cực. Cởi mở vấn đề của bạn theo cách này có thể khiến bạn dễ bị tổn thương hơn trong thời gian đầu, nhưng từ từ bạn sẽ tự tin hơn.
    • Ví dụ, bạn cảm thấy bực mình với ai đó ở chỗ làm vì anh ta thường xuyên lấy cốc cà phê cuối cùng mà không pha ca mới cho người khác. Bạn nên nói thẳng suy nghĩ của mình thay vì ngồi đó bực mình và cố giữ im lặng cho đến khi vấn đề lớn dần. Thử nói, "Mình thấy đó là cốc cà phê cuối cùng rồi. Anh có thể pha ca mới khi lấy cốc cuối cùng để mọi người đều có cà phê uống vào giờ nghỉ không? Cảm ơn anh!".
    • Ở nhà bạn nên nói rõ những mong muốn của mình với chồng hoặc vợ. Nếu chồng bạn lẽ ra phải rửa bát sau bữa tối nhưng lại không làm thì bạn nói "Em biết anh mệt mỏi sau một ngày làm việc nhưng chúng ta đã thỏa thuận là nếu em nấu bữa tối thì anh sẽ rửa bát. Nếu anh thích nấu ăn và em rửa bát thì chúng ta sẽ làm như vậy, em nghĩ chúng ta phải chia sẻ trách nhiệm trong công việc nhà".
  3. Hiểu rằng xung đột là bình thường. Bất đồng là điều hay xảy ra. Nhưng có những lần chạm chán không phải là xung đột, mà đơn giản chỉ là không hiểu ý nhau. Thông thường bạn sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào nếu có thể tháo ngòi nổ cho cơn tức và đóng góp vào buổi thảo luận một cách xây dựng tích cực. Có khả năng cả hai bên đều không đồng ý với nhau và phải tìm ra cách nhượng bộ sao cho mang lại kết quả thuận lợi cho cả hai phía. Với cách này bạn là người chủ động kiểm soát, thay vì để hành vi xung hấn thụ động khiến vấn đề vượt quá giới hạn.
    • Tại nơi làm việc bạn bất đồng với ai đó về cách tiếp cận một dự án. Theo bạn thì nên ngồi xuống và cùng nhau xây dựng kế hoạch, trong khi đó người đồng nghiệp chỉ muốn nhảy thẳng vào và nêu lên viễn tưởng về kết quả cuối cùng mà không cân nhắc làm thế nào để đạt được điều này. Không nên tức giận hay bực mình, bạn chỉ cần nói với anh ta rằng mình có quan điểm khác về cách xử lý vấn đề. Có khả năng các bạn không thể thống nhất về cách tiếp cận dự án, nhưng ít nhất có thể phân công lao động để tận dụng khía mạnh của cả hai người: kế hoạch của bạn và viễn tưởng của anh ta.
    • Ở nhà bạn nên nói chuyện với vợ hay chồng mình và có thể bạn sẽ phát hiện ra rằng mình đã giao cho anh ấy một việc mà họ rất ghét làm. Cả hai bạn cần tìm ra một giải pháp để anh ấy có thể làm việc vặt khác dễ chịu hơn, và bạn phải đảm nhận công việc đó. Ví dụ, anh ấy có thể quét nhà, nấu ăn và đi đổ rác thay cho việc rửa bát.
  4. Chọn sự thành công. Tránh theo đuổi kết quả tiêu cực mà nên thay đổi mục tiêu của bạn để đạt được thành công cuối cùng. Một số người thích chấp nhận thất bại sớm, vì thế họ không nâng cao các kỳ vọng, kể cả kỳ vọng vào chính bản thân mình. Nếu bạn sử dụng hành vi xung hấn thụ động ở nơi làm việc vì cảm thấy công việc không được đánh giá cao, thì khi đó bạn nên tìm niềm tự hào trong công việc đang làm. Nếu được bạn nên thay đổi để thấy thỏa mãn hơn với công việc.
  5. Tự hào về thành công của bản thân. Cho dù chậm nhưng chỉ cần có sự tiến bộ thì có nghĩa bạn vẫn đang thay đổi hành vi của mình theo hướng tích cực. Từ bỏ cách ứng xử xung hấn thụ động tức là loại bỏ hành vi phòng vệ mà bạn đã quen sử dụng, vì thế nếu có cảm giác không chắc chắn lắm thì cũng là điều bình thường. Việc nói ra được những gì mình suy nghĩ chỉ giúp cho công việc thêm hiệu quả và củng cố các mối quan hệ của bạn.

Tìm sự Giúp đỡ khi cần[sửa]

  1. Liệt kê những vấn đề cần sự hỗ trợ. Bạn không nên ngại khi phải viết ra những việc cần được bác sĩ tâm thần hay chuyên gia về tâm lý hỗ trợ. Gốc rễ của hành vi xung hấn thụ động thường bắt nguồn từ nguyên nhân rất sâu xa, do đó cách điều trị không chỉ đơn giản là điều chỉnh hành vi riêng lẻ đó. Liệu pháp điều trị tâm lý có thể giúp bạn vượt qua những vấn đề đã hằn sâu đó.
  2. Hiểu về bệnh rối loạn nhân cách xung hấn thụ động. Người ta vẫn tranh luận về việc liệu có thể xem chứng rối loạn nhân cách xung hấn thụ động là một căn bệnh về tâm thần hay không. Một số chuyên gia về tâm thần khẳng định đó đúng là một bệnh rối loạn về nhân cách, nhưng số khác lại không đồng ý. Cho dù chứng rối loạn này có “chính thức được thừa nhận” hay không thì bạn cũng phải tìm chuyên gia tư vấn nếu cảm thấy không thể kiểm soát sự xung hấn thụ động.[9][10]
  3. Nhận thức về rủi ro bị trầm cảm hoặc có suy nghĩ tự tử. Nhiều nghiên cứu cho thấy những người mắc chứng rối loạn nhân cách xung hấn thụ động có tỉ lệ trầm cảm hoặc xuất hiện suy nghĩ muốn tự tử cao hơn bình thường.[11] Nếu phát hiện mình đang phải chiến đấu với sự trầm cảm hoặc có suy nghĩ tự tử bắt nguồn từ vấn đề này thì bạn phải tìm sự giúp đỡ ngay lập tức! Bạn có thể tìm tới các cơ sở y tế về bệnh tâm thần trong khu vực, hay liên lạc với đường dây nóng hỗ trợ về vấn đề tự tử để biết thêm thông tin.

Lời khuyên[sửa]

  • Nếu hành vi xung hấn thụ động của bạn đã ăn sâu đến độ không thể tự mình giải quyết, tốt nhất bạn nên tìm một chuyên gia tư vấn để được điều trị một cách khoa học.
  • Thông thường luôn luôn có những vấn đề khác góp phần gây ra thái độ xung hấn đó, có thể là do bạn quá cầu toàn, sợ thất bại, mong muốn thành công hoặc sợ bị cự tuyệt. Các vấn đề này cũng cần phải xem xét như là một phần trong quá trình tìm hiểu về động cơ bên trong thúc đẩy hành động và lời nói của bạn.

Nguồn và Trích dẫn[sửa]

  1. 1,0 1,1 Hopwood, C.J., & Wright, A.G.C. (2012). A comparison of passive-aggressive and negativistic personality disorders. Journal of Personality Assessment, 94(3), pp. 296-303.
  2. 2,0 2,1 2,2 2,3 2,4 2,5 Whitson, S. (2013). The passive aggressive conflict cycle. Reclaiming Children & Youth, 22(93), pp. 24-27.
  3. Whitson, S. (2013). The passive aggressive conflict cycle. Reclaiming Children & Youth, 22(93), pp. 24-27
  4. 4,0 4,1 4,2 4,3 4,4 4,5 4,6 4,7 Whitson, S. (June 2010). Checking passive aggression. HR Magazine
  5. Underwood, C. (2014). 8 keys to eliminating passive-aggressiveness. Psych Central. Retrieved from http://psychcentral.com/lib/8-keys-to-eliminating-passive-aggressiveness/00018858
  6. http://www.counselling-directory.org.uk/passive-aggressive.html
  7. http://www.psychologytoday.com/blog/passive-aggressive-diaries/201011/10-common-passive-aggressive-phrases-avoid
  8. https://www.psychologytoday.com/blog/passive-aggressive-diaries/200912/the-five-levels-passive-aggressive-behavior
  9. Hopwood, C.J., et.al. (2009). The construct validity of passive-aggressive personality disorder. Psychiatry, 72(3), pp. 256-267.
  10. Bradley, R., Shedler, J., & Westen, D. (2006). Is the appendix a useful appendage? An empirical examination of depressive, passive-aggressive, (negativistic), sadistic, and self-defeating personality disorders. Journal of Personality Disorders, 20(5), p. 524-540
  11. Joiner, & Rudd, 2002

Liên kết đến đây