Trưởng thành trong khó nhọc
Rõ ràng là không có lớp học nào dạy bắt đầu và hoạt động việc kinh doanh trong trường trung học nên hiển nhiên tôi phải học rất nhiều. Và tôi đã học, phần lớn từ chính những trải nghiệm và mắc phải vô số sai lầm. Một trong những điều đầu tiên tôi học được, mặc dù lại là về mối quan hệ giữa việc xử lí kém một tình thế với việc học hỏi: Càng mắc nhiều sai lầm, tôi càng học nhanh hơn. Như bạn có thể hình dung, tôi rất có năng lực.
Tôi cố gắng tập hợp quanh mình những cố vấn thông thái, và tôi luôn cố gắng không mắc lại lỗi lần thứ hai. Thật may mắn là tôi đã không mắc phải những lỗi lầm lớn lắm. Tuy nhiên, công ty dù có thành công vẫn còn ở quy mô quá nhỏ nên tất cả những sai lầm mà chúng tôi mắc phải đều có vẻ như không quan trọng lắm - ít nhất là khi hồi tưởng lại. Vì chúng tôi lớn mạnh nhanh chóng nên mọi thứ đều thay đổi liên tục. Chúng tôi thường hỏi: "Cách nào là tốt nhất để làm cái này?"và có được câu trả lời. Quá trình sau đó có thể kéo dài trong một khoảng thời gian, rồi có thể ngừng hoạt động và chúng tôi lại phải chỉnh sửa nó và thử một cái khác. Ví dụ, chúng tôi đã thường viết yêu cầu đặt hàng bằng tay và kẹp chúng lên dây phơi quần áo. Sau một thời gian, hệ thống này trở nên rõ ràng không thể giải quyết hết khối lượng các yêu cầu được gửi đến. Do đó chúng tôi thuê một người viết chương trình nhập các yêu cầu đặt hàng. Nhưng bởi vì máy tính của chúng tôi không nối mạng với nhau nên người bán hàng nhập yêu cầu mua hàng vào máy tính cá nhân của họ, còn tôi phải đi quanh thu thập các yêu cầu đó vào đĩa mềm và tổng hợp tất cả chúng vào một cơ sở dữ liệu đơn đặt hàng. Toàn bộ những thứ đó thực sự là một cuộc thử nghiệm lớn.
Tôi đã học được nhiều bài học có giá trị theo cách đó. Ví dụ như việc ủy quyền chẳng hạn. Khi còn là sinh viên, tôi quen với thời khóa biểu cho phép tôi có thể ngủ muộn. Khi bắt đầu công việc kinh doanh, tôi rất khó dậy sớm mỗi sáng. Nhưng vì tôi là người cầm chìa khóa nên nếu tôi ngủ quên thì sẽ có khoảng 20 - 30 nhân viên phải đợi tôi ngoài cửa. Khi công ty bắt đầu hoạt động, rất ít khi tôi mở cửa trước 9h30. Sau đó là 9h. Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu làm việc lúc 8h sáng. Và rồi tôi cũng đưa cho một người khác giữ chìa khóa.
Lần khác, khi tôi đang trong văn phòng túi bụi giải quyết vấn đề phức tạp về hệ thống thì một nhân viên đi vào phàn nàn rằng anh ta đã mất 15 phút với cái máy nước Coca Cola tự động.
"Tại sao anh lại nói với tôi về chuyện này?", - tôi hỏi.
"Bởi vì anh có chìa khóa của chiếc máy đó."
Lúc đó, tôi chợt nhận ra bài học giá trị của việc đưa cho người khác giữ chìa khóa máy Coca Cola này.