Chủ đề nóng: Phương pháp kỷ luật tích cực - Cổ học tinh hoa - Những thói hư tật xấu của người Việt - Công lý: Việc đúng nên làm - Giáo án Điện tử - Sách giáo khoa - Học tiếng Anh - Bài giảng trực tuyến - Món ăn bài thuốc - Chăm sóc bà bầu - Môi trường - Tiết kiệm điện - Nhi khoa - Ung thư - Tác hại của thuốc lá - Các kỹ thuật dạy học tích cực
- Dạy học phát triển năng lực - Chương trình giáo dục phổ thông
Sống với bệnh tâm thần phân liệt
Từ VLOS
Với những người mắc bệnh tâm thần phân liệt, sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc quả là không dễ dàng. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là không thể. Để làm được điều này, bạn cần tìm một cách (hoặc nhiều cách) điều trị có hiệu quả, kiểm soát cuộc sống của mình bằng cách tránh những tác nhân gây stress và tạo một hệ thống hỗ trợ cho mình. Cho dù được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, bạn cũng đừng tuyệt vọng. Thay vì thế, bạn hãy khai thác sức mạnh bên trong mình và đối mặt với hoàn cảnh phía trước. Ở đây còn có các thông tin giá trị hướng dẫn làm sao để sống cùng với người mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Mục lục
Các bước[sửa]
Tìm kiếm cách điều trị[sửa]
-
Bắt
đầu
ngay
từ
sớm.
Bạn
đừng
nấn
ná
trong
việc
chữa
trị
bệnh
tâm
thần
phân
liệt.
Nếu
chưa
được
chẩn
đoán
chính
thức,
bạn
hãy
đến
chuyên
gia
y
tế
càng
sớm
càng
tốt
để
được
điều
trị
ngay
khi
nhận
ra
các
triệu
chứng.
Việc
điều
trị
bắt
đầu
càng
sớm
thì
kết
quả
càng
khả
quan.
Ở
nam
giới,
các
triệu
chứng
thường
bắt
đầu
từ
khi
còn
rất
trẻ
đến
giữa
độ
tuổi
hai
mươi,
trong
khi
nữ
giới
thường
xuất
hiện
các
triệu
chứng
ở
cuối
độ
tuổi
hai
mươi.[1][2]
Các
dấu
hiệu
của
bệnh
tâm
thần
phân
liệt
có
thể
bao
gồm:[1]:
- Cảm giác ngờ vực.
- Các suy nghĩ bất thường hoặc lạ lùng, ví dụ như tin rằng người bên cạnh đang muốn hại bạn.
- Xuất hiện các ảo giác hoặc thay đổi trải nghiệm của các giác quan; ví dụ như nhìn, nếm, ngửi, nghe hoặc cảm thấy những thứ mà người khác không thấy trong cùng tình huống đó.[2]
- Suy nghĩ hoặc lời nói lộn xộn.
- Những triệu chứng “tiêu cực” (sút kém trong hành vi hoặc chức năng cụ thể) như thiếu cảm xúc, thiếu sự giao tiếp bằng mắt, thiếu sự biểu lộ trên nét mặt, không giữ vệ sinh và/hoặc thu mình lại.
- Hành vi vận động bất thường và rối loạn, chẳng hạn như có dáng điệu kỳ quặc hoặc những cử động vô nghĩa hay thái quá.
-
Tìm
hiểu
về
các
yếu
tố
nguy
cơ.
Có
nhiều
yếu
tố
khiến
một
người
có
nguy
cơ
cao
phát
triển
bệnh
tâm
thần
phân
liệt.[3]:
- Tiền sử gia đình có bệnh tâm thần phân liệt.
- Dùng các chất kích thích khi còn trẻ hoặc còn vị thành niên.
- Trải qua tình trạng đặc biệt nào đó khi còn trong bụng mẹ như phơi nhiễm virus hoặc chất độc.
- Gia tăng kích hoạt hệ thống miễn dịch do các tình trạng như sưng viêm.
-
Gặp
bác
sĩ
để
được
điều
trị.
Không
may
là
bệnh
tâm
thần
phân
liệt
không
thể
tự
nhiên
khỏi.
Việc
điều
trị
sẽ
là
một
phần
thiết
yếu
trong
cuộc
sống
của
bạn,
và
việc
lập
ra
kế
hoạch
điều
trị
sẽ
giúp
bạn
biến
việc
điều
trị
thành
một
phần
trong
các
hoạt
động
thường
ngày
của
mình.
Để
lên
kế
hoạch
điều
trị,
bạn
hãy
trao
đổi
với
bác
sĩ
về
các
loại
thuốc
và
liệu
pháp
thích
hợp
nhất
cho
trường
hợp
của
bạn.
- Nhớ rằng mỗi người là một trường hợp khác nhau. Không phải mọi loại thuốc và cách trị liệu đều có tác dụng cho tất cả mọi người, do đó bạn cần tiếp tục tìm cách điều trị có tác dụng nhất đối với bạn.
-
Hỏi
bác
sĩ
về
các
loại
thuốc
bạn
có
thể
lựa
chọn.
Đừng
cố
thử
tìm
thuốc
trên
internet.
Có
quá
nhiều
thông
tin
trên
mạng,
và
không
phải
tất
cả
đều
chính
xác.
Bạn
nên
nói
chuyện
với
bác
sĩ,
vì
chỉ
bác
sĩ
mới
có
khả
năng
xác
định
những
loại
thuốc
nào
thích
hợp
nhất
để
điều
trị
cho
bạn.
Các
triệu
chứng,
độ
tuổi
và
tiền
sử
bệnh
của
bạn
là
những
yếu
tố
để
tìm
ra
cách
điều
trị
đúng.[4]
- Nếu thấy khó chịu với các loại thuốc đang dùng, bạn cần cho bác sĩ biết. Bác sĩ có thể điều chỉnh liều lượng hoặc cho bạn thử dùng một loại thuốc khác.
- Các thuốc thông dụng để điều trị bệnh tâm thần phân liệt là thuốc chống loạn thần, tác động lên các chất dẫn truyền thần kinh dopamine và serotonin.[5]
-
Các
thuốc
chống
loạn
thần
không
điển
hình
thường
có
ít
tác
dụng
phụ
hơn,
do
đó
thường
được
ưa
chuộng
hơn,
bao
gồm:[5]:
- Aripiprazole (Abilify)
- Asenapine (Saphris)
- Clozapine (Clozaril)
- Iloperidone (Fanapt)
- Lurasidone (Latuda)
- Olanzapine (Zyprexa)
- Paliperidone (Invega)
- Quetiapine (Seroquel)
- Risperidone (Risperdal)
- Ziprasidone (Geodon)
-
Các
thuốc
chống
loạn
thần
thế
hệ
thứ
nhất
thường
có
nhiều
tác
dụng
phụ
hơn
(một
số
tác
dụng
phụ
có
thể
gây
hậu
quá
vĩnh
viễn),
và
thường
rẻ
hơn.
Các
loại
thuốc
chống
loạn
thần
thế
hệ
thứ
nhất
gồm:[5]:
- Chlorpromazine (Thorazine)
- Fluphenazine (Prolixin, Modecate)
- Haloperidol (Haldol)
- Perphenazine (Trilafon)
-
Thử
dùng
tâm
lý
trị
liệu.
Liệu
pháp
tâm
lý
có
thể
giúp
bạn
tuân
thủ
phác
đồ
điều
trị,
qua
đó
bạn
có
thể
hiểu
rõ
bản
thân
và
tình
trạng
của
mình
hơn.
Hỏi
bác
sĩ
để
biết
hình
thức
tâm
lý
trị
liệu
nào
là
phù
hợp
nhất
với
bạn.
Tuy
nhiên,
bạn
cần
nhớ
rằng
chỉ
riêng
liệu
pháp
tâm
lý
không
thể
chữa
khỏi
bệnh
tâm
thần
phân
liệt.
[6]
Một
số
hình
thức
phổ
biến
của
tâm
lý
trị
liệu
là:[7]:
- Trị liệu tâm lý cá nhân: Với liệu pháp này, bạn sẽ gặp riêng chuyên gia trị liệu để trao đổi về cảm giác của bạn, những vấn đề mà bạn có thể đối mặt, các mối quan hệ và các đề tài khác. Chuyên gia trị liệu sẽ hướng dẫn bạn đối phó với những vấn đề xảy ra hàng ngày trong cuộc sống và hiểu rõ tình trạng của bạn hơn.
- Liệu pháp gia đình: Ở hình thức trị liệu này, bạn và các thành viên thân thiết trong gia đình cùng tham gia trị liệu, qua đó mọi người có thể hiểu về tình trạng của bạn để giao tiếp và tương tác với nhau một cách hiệu quả hơn.[6]
- Liệu pháp nhận thức là cách điều trị hữu ích cho người mắc bệnh tâm thần phân liệt.[8] Tuy nhiên, sự kết hợp của tâm lý trị liệu và thuốc men là phương pháp hữu hiệu nhất để điều trị bệnh tâm thần phân liệt.[9][10]
-
Cân
nhắc
về
liệu
pháp
cộng
đồng.
Nếu
vào
bệnh
viện
để
điều
trị
bệnh,
bạn
có
thể
nghĩ
đến
liệu
pháp
cộng
đồng.
Liệu
pháp
này
sẽ
giúp
bạn
xây
dựng
lại
bản
thân
mình
trong
cộng
đồng,
tiếp
nhận
sự
hỗ
trợ
cần
thiết,
đồng
thời
phát
triển
những
thói
quen
hàng
ngày
và
tương
tác
xã
hội.[11][12]
- Liệu pháp cộng đồng bao gồm một đội ngũ các chuyên gia nhiều ngành với các hình thức đánh giá và can thiệp khác nhau. Đội ngũ này có thể bao gồm chuyên gia trị liệu về lạm dụng chất, chuyên gia phục hồi nghề nghiệp và điều dưỡng viên.[13]
- Bạn có thể tìm trên internet hoặc hỏi bác sĩ để tìm cơ hội điều trị bằng liệu pháp cộng đồng gần nơi bạn ở.
Kiểm soát cuộc sống[sửa]
-
Tuân
thủ
việc
uống
thuốc.
Việc
bệnh
nhân
tâm
thần
phân
liệt
ngừng
uống
thuốc
là
tình
trạng
thường
xảy
ra.
Bạn
có
thể
dựa
vào
một
số
chiến
thuật
để
cố
gắng
tuân
thủ
việc
uống
thuốc
mỗi
khi
cảm
thấy
muốn
ngừng
uống
thuốc.[14]:
- Tự nhắc mình rằng thuốc được dùng để điều trị bệnh tâm thần phân liệt, không phải để chữa dứt bệnh. Vì vậy nếu muốn cảm thấy khỏe hơn, bạn cần phải tiếp tục uống thuốc.
-
Tận
dụng
mọi
nguồn
hỗ
trợ
xã
hội
mà
bạn
có.
Khi
thấy
khỏe,
bạn
nên
nói
với
bạn
bè
và
gia
đình
để
họ
khích
lệ
bạn
tiếp
tục
uống
thuốc
khi
bạn
cảm
thấy
muốn
ngừng.
- Bạn có thể ghi âm lời nhắn cho bản thân bạn trong tương lai, nói rằng bạn đang tiếp tục uống thuốc và lý do của việc này (thuốc chỉ để điều trị chứ không chữa dứt bệnh) sau đó nhờ người nhà bật lên cho bạn nghe mỗi khi bạn muốn ngừng uống thuốc.
-
Cố
gắng
chấp
nhận
căn
bệnh
của
mình.
Việc
chấp
nhận
tình
trạng
của
mình
có
thể
giúp
cho
việc
phục
hồi
trở
thành
trải
nghiệm
dễ
chịu
hơn.
Trái
lại,
nếu
bạn
phủ
nhận
và
cho
rằng
mọi
việc
vẫn
ổn,
hoặc
nghĩ
rằng
bệnh
của
bạn
sẽ
tự
nhiên
khỏi,
bạn
có
thể
khiến
bệnh
trạng
của
mình
diễn
tiến
xấu
hơn.[15]
Vì
vậy,
điều
quan
trọng
là
bạn
phải
bắt
đầu
điều
trị
và
công
nhận
hai
vấn
đề:
- Đúng, bạn mắc bệnh tâm thần phân liệt, và việc chữa trị bệnh này là một thách thức.
- Đúng, bạn có thể sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc.
- Việc chấp nhận bệnh trạng của mình là điều quan trọng để tìm cách điều trị, và việc chuẩn bị tâm thế chiến đấu để có một cuộc sống bình thường sẽ giúp bạn có cuộc sống như mong muốn.[16]
-
Tự
nhủ
rằng
có
nhiều
cách
để
có
một
cuộc
sống
bình
thường.
Cú
sốc
ban
đầu
khi
được
chẩn
đoán
bệnh
có
thể
rất
khó
khăn
cho
người
bệnh
và
gia
đình
của
họ.
Tuy
nhiên
bạn
có
thể
sống
một
cuộc
sống
như
mọi
người,
dù
phải
mất
một
thời
gian
để
điều
chỉnh
cho
phù
hợp
với
tình
trạng
của
bạn
và
tìm
ra
phác
đồ
điều
trị
thích
hợp.
- Bệnh nhân tâm thần phân liệt được điều trị bằng thuốc và các liệu pháp khác có thể ít gặp khó khăn trong các tương tác xã hội, giữ được việc làm, có gia đình, thậm chí còn có thể xuất sắc trong cuộc sống.[16]
-
Tránh
các
tác
nhân
kích
thích.
Cơn
bệnh
thường
xuất
hiện
khi
bạn
quá
căng
thẳng.
Vì
vậy,
nếu
bạn
mắc
bệnh
tâm
thần
phân
liệt
thì
điều
quan
trọng
là
tránh
các
yếu
tố
gây
căng
thẳng
khiến
cơn
bệnh
bộc
phát.[17]
Có
nhiều
phương
pháp
đối
phó
với
stress
như:
- Các tác nhân gây stress khác nhau tùy từng người. Việc tiếp nhận trị liệu có thể giúp bạn xác định những yếu tố gây stress, bất kể đó là một người, một tình huống hoặc địa điểm cụ thể nào đó. Khi đã biết các tác nhân gây stress, bạn hãy hết sức tránh khi có thể.
- Ví dụ, bạn có thể thực hành các phương pháp thư giãn như thiền hoặc hít thở sâu.[17]
-
Tập
thể
dục
thường
xuyên.
Việc
tập
luyện
không
những
giúp
cơ
thể
giảm
stress
mà
còn
tiết
ra
chất
endophin
có
tác
dụng
tăng
cảm
giác
hạnh
phúc.[18][19][20]
- Thử bật loại nhạc tạo sự hứng khởi trong khi tập.
-
Ngủ
đủ
giấc.
Một
đêm
ngủ
không
ngon
giấc
có
thể
góp
phần
gây
ra
cảm
giác
căng
thẳng
và
lo
âu.
Đảm
bảo
ngủ
đủ
giấc
mỗi
đêm;
tìm
xem
bạn
ngủ
bao
nhiêu
tiếng
là
đủ
và
cố
gắng
tuân
theo.[21][20]
- Nếu gặp rắc rối với giấc ngủ, bạn có thể thử chuẩn bị phòng ngủ thật tối và yên tĩnh bằng cách ngăn chặn mọi âm thanh lọt vào phòng, thay đổi môi trường xung quanh, đeo băng che mắt hoặc nút tai khi ngủ. Tạo thành thông lệ hàng ngày và thực hiện mỗi đêm.
-
Ăn
các
loại
thực
phẩm
tốt
cho
sức
khỏe.
Ăn
những
thức
ăn
không
lành
mạnh
có
thể
gây
ra
cảm
giác
tiêu
cực,
và
điều
này
làm
tăng
mức
độ
căng
thẳng.
Do
đó,
điều
quan
trọng
là
ăn
đúng
cách
để
chống
stress.[22]
- Ăn thịt nạc, các loại hạt, hoa quả và rau.[22]
- Chế độ ăn uống lành mạnh còn bao gồm thực đơn cân bằng. Tránh ăn quá nhiều một loại thức ăn.
-
Thử
dùng
các
phương
pháp
nhận
thức.
Mặc
dù
không
thay
thế
được
liệu
pháp
hoặc
chuyên
gia
trị
liệu,
nhưng
bạn
cũng
có
thể
dùng
các
phương
pháp
nhận
thức
để
giảm
nhẹ
các
triệu
chứng.
- Ví dụ, bạn có thể dùng một phương pháp gọi là bình thường hóa. Với phương pháp này, bạn sẽ coi những trải nghiệm loạn thần của mình như một phần trong cùng một thể liên tục bao gồm những trải nghiệm bình thường, đồng thời nhận thức rằng mọi người ai cũng có các trải nghiệm rất khác biệt với cuộc sống bình thường hàng ngày. Nhờ đó bạn có thể bớt cô độc và mặc cảm, và điều này sẽ tác động tích cực đến sức khỏe của bạn.[23]
- Để đối phó với những ảo giác âm thanh như nghe thấy tiếng nói, bạn hãy thử tìm những bằng chứng chống lại nội dung của những lời nói đó. Ví dụ, nếu tiếng nói sai khiến bạn làm một điều xấu như trộm cắp chẳng hạn, bạn hãy liệt kê ra những lý do cho thấy đó không phải là ý kiến tốt (bạn có thể vướng vào rắc rối, đó là hành vi trái với đạo đức xã hội, gây thiệt hại cho người khác, hầu hết mọi người sẽ khuyên bạn đừng làm việc đó, vì thế bạn đừng nghe theo tiếng nói lạc lõng này). [24]
- Thử đánh lạc hướng. Nếu đang trải qua ảo giác, bạn thử tự làm phân tâm bằng cách nào đó, ví dụ như nghe nhạc hoặc tạo hình nghệ thuật. Bạn hãy cố gắng đắm mình hoàn toàn vào trải nghiệm mới để ngăn chặn các trải nghiệm không mong muốn.[24]
-
Chống
lại
những
suy
nghĩ
lệch
lạc.
Để
đối
phó
với
chứng
lo
âu
xã
hội
có
thể
đi
kèm
với
bệnh
tâm
thần
phân
liệt,
bạn
cần
cố
gắng
xác
định
và
chống
lại
các
ý
nghĩ
lệch
lạc.
Ví
dụ,
khi
trong
đầu
bạn
có
ý
nghĩ
như
“mọi
người
trong
phòng
này
đang
nhìn
mình”,
bạn
hãy
thử
đặt
nghi
vấn
cho
nhận
định
đó.
Nhìn
xung
quanh
phòng
để
tìm
bằng
chứng:
có
thật
là
mọi
người
đang
nhìn
bạn
không?
Tự
hỏi
mình
rằng
bạn
có
chú
ý
nhiều
đến
một
người
chỉ
đi
qua
nơi
công
cộng
không.[25]
- Tự nhủ rằng một căn phòng đông đúc gồm nhiều người, do đó mọi người chỉ nhìn lướt qua tất cả và có lẽ không chỉ tập trung vào bạn.
-
Cố
gắng
giữ
cho
mình
bận
rộn.
Khi
đã
kiểm
soát
được
các
triệu
chứng
bằng
thuốc
và
các
phương
pháp
trị
liệu,
bạn
nên
cố
gắng
bắt
đầu
lại
cuộc
sống
bình
thường
và
giữ
cho
mình
bận
rộn.
Thời
gian
rảnh
rỗi
có
thể
dẫn
đến
những
ý
nghĩ
gây
stress
và
khiến
cơn
bệnh
bộc
phát.
Bạn
có
thể
giúp
mình
bận
rộn
bằng
những
cách
sau:
- Tập trung nỗ lực vào công việc.
- Sắp xếp thời gian cho gia đình và bạn bè.
- Tìm một sở thích mới.
- Giúp đỡ bạn bè hoặc làm công việc thiện nguyện.
- Tránh uống quá nhiều thức uống có caffeine. Lượng caffeine tăng đột ngột có thể khiến các triệu chứng “tích cực” của bệnh tâm thần phân liệt xấu đi (tức là có thêm các biểu hiện không mong muốn như ảo tưởng hoặc ảo giác); cho dù nếu bình thường bạn vẫn uống nhiều caffeine, việc uống hay ngừng uống caffeine cũng không khiến các triệu chứng tốt hơn hay xấu đi. Điều quan trọng ở đây là tránh sự thay đổi lớn và đột ngột trong thói quen dùng caffeine.[26] Theo khuyến nghị, một người không nên uống quá 400 mg caffeine một ngày. Tuy nhiên bạn cần nhớ là tính hóa học trong cơ thể và tiền sử sử dụng caffeine của mỗi người là khác nhau, vì vậy ngưỡng dung nạp của bạn có thể cao hơn hoặc thấp hơn một chút.[27]
- Tránh thức uống chứa cồn. Việc uống thức uống chứa cồn dẫn đến kết quả điều trị kém hơn, gia tăng các triệu chứng, và tăng tỷ lệ tái nhập viện. Bạn sẽ cảm thấy khá hơn nếu kiêng uống thức uống chứa cồn.[28]
Tạo một hệ thống hỗ trợ[sửa]
-
Ở
bên
cạnh
những
người
hiểu
tình
trạng
của
bạn.
Bạn
nên
ở
bên
cạnh
người
có
thể
hiểu
những
gì
bạn
đang
trải
qua,
nhờ
đó
bạn
không
bị
căng
thẳng
vì
phải
giải
thích
căn
bệnh
của
mình
với
một
người
không
quen
thuộc.
Hãy
dành
nhiều
thời
gian
cho
người
biết
thông
cảm,
trung
thực
và
chân
thành.
- Tránh những người thiếu nhạy cảm với những điều bạn đang trải qua hoặc người có thể khiến bạn căng thẳng.
-
Cố
gắng
không
rụt
rè
tránh
né
giao
tiếp
xã
hội.
Có
thể
bạn
cảm
thấy
khó
tập
trung
năng
lượng
và
giữ
bình
tĩnh
để
giao
tiếp
với
mọi
người
trong
các
tình
huống
xã
hội,
nhưng
việc
tương
tác
là
cần
thiết.
Con
người
là
sinh
vật
cần
sống
trong
môi
trường
xã
hội,
và
khi
đó
não
của
chúng
ta
sẽ
giải
phóng
các
hóa
chất
có
thể
giúp
chúng
ta
cảm
thấy
an
toàn
và
hạnh
phúc.[15]
- Thu xếp thời gian làm những điều bạn cảm thấy hứng thú cùng những người mà bạn quý mến.
-
Bộc
lộ
cảm
xúc
và
những
nỗi
sợ
hãi
của
bạn
với
người
đáng
tin
cậy.
Bệnh
tâm
thần
phân
liệt
có
thể
khiến
bạn
cảm
thấy
cô
đơn,
do
đó
bạn
có
thể
đẩy
lùi
cảm
giác
này
khi
tâm
sự
với
một
người
bạn
thân
về
những
điều
mà
bạn
đang
trải
qua.
Việc
chia
sẻ
những
trải
nghiệm
và
cảm
xúc
của
bạn
có
thể
rất
có
hiệu
quả
trong
việc
chữa
bệnh
và
giải
tỏa
áp
lực.
- Bạn nên chia sẻ những trải nghiệm của mình, cho dù người nghe không có lời khuyên nào cho bạn. Bạn có thể bình tĩnh và tự chủ hơn chỉ bằng cách nói lên những suy nghĩ và cảm xúc của mình,
-
Gia
nhập
một
nhóm
hỗ
trợ.
Việc
gia
nhập
nhóm
hỗ
trợ
đem
lại
nhiều
lợi
ích
trong
quá
trình
chấp
nhận
bệnh
tâm
thần
phân
liệt
là
một
phần
trong
cuộc
sống
của
bạn.
Khi
hiểu
rằng
những
người
khác
cũng
có
các
vấn
đề
như
mình
và
tìm
được
cách
để
đối
phó,
bạn
có
thể
hiểu
rõ
hơn
và
chấp
nhận
tình
trạng
của
bạn.[29]
- Tham gia vào nhóm hỗ trợ cũng có thể giúp bạn tự tin hơn về những khả năng của chính mình, bớt sợ hãi về chứng rối loạn này và những tác động của nó lên cuộc sống của bạn.
Lời khuyên[sửa]
- Sống với bệnh tâm thần phân liệt không hẳn là thảm họa như nhiều người lầm tưởng. Mặc dù đây là một chứng bệnh gây khó khăn cho người bệnh và cả gia đình, nhưng cuộc sống của người bệnh không phải thay đổi quá nhiều vì căn bệnh.
- Bạn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn, miễn là bạn chấp nhận điều đang xảy ra và sẵn sàng tuân thủ phác đồ điều trị.
Cảnh báo[sửa]
- Lưu ý rằng bệnh tâm thần phân liệt có tỷ lệ tự sát cao so với người bình thường. Nếu bạn có tư tưởng hoặc ý nghĩ tự sát, bạn cần tìm sự trợ giúp ngay lập tức để đảm bảo an toàn.
Nguồn và Trích dẫn[sửa]
- ↑ 1,0 1,1 http://www.mayoclinic.org/diseases-conditions/schizophrenia/basics/symptoms/con-20021077
- ↑ 2,0 2,1 http://psychcentral.com/lib/living-with-schizophrenia/
- ↑ http://www.mayoclinic.org/diseases-conditions/schizophrenia/basics/risk-factors/con-20021077
- ↑ Comer, J. R. (2008). “Abnormal psychology”. (7th Ed.) Princeton University Press, pp.518-523.
- ↑ 5,0 5,1 5,2 http://www.mayoclinic.org/diseases-conditions/schizophrenia/basics/treatment/con-20021077
- ↑ 6,0 6,1 http://psychcentral.com/lib/schizophrenia-treatment/
- ↑ http://www.webmd.com/schizophrenia/guide/schizophrenia-therapy
- ↑ http://www.thelancet.com/journals/lancet/article/PIIS0140-6736(13)62246-1/abstract
- ↑ http://www.nimh.nih.gov/health/topics/schizophrenia/index.shtml
- ↑ http://www.ncbi.nlm.nih.gov/pubmed/20819983
- ↑ Rector, N., Stolar, N., Grant, P. Schizophrenia: Cognitive Theory, Research, and Therapy. 2011
- ↑ http://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC3792827/
- ↑ http://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC3792827/
- ↑ http://psychcentral.com/lib/schizophrenia-treatment/
- ↑ 15,0 15,1 Keefe, R., Harvey, P, Understanding Schizophrenia. 2010
- ↑ 16,0 16,1 http://psychcentral.com/blog/archives/2014/10/10/what-its-like-to-live-with-schizophrenia/
- ↑ 17,0 17,1 Allen, Francis. “Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders” (4th Ed.), American Psychological Association, 1990.pp. 507-511.
- ↑ http://psychcentral.com/lib/discontinuing-psychiatric-medications-what-you-need-to-know/?all=1
- ↑ https://www.cmha.bc.ca/get-informed/mental-health-information/improving-mh
- ↑ 20,0 20,1 http://www.ncbi.nlm.nih.gov/pubmed/18505314
- ↑ https://www.cmha.bc.ca/get-informed/mental-health-information/improving-mh
- ↑ 22,0 22,1 https://www.cmha.bc.ca/get-informed/mental-health-information/improving-mh
- ↑ http://www.psychiatrictimes.com/schizophrenia/abcs-cognitive-behavioral-therapy-schizophrenia
- ↑ 24,0 24,1 http://www.neomed.edu/academics/bestcenter/list-of-60-coping-strategies-for-hallucinations.pdf
- ↑ http://www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC2811142/
- ↑ http://ps.psychiatryonline.org/doi/pdf/10.1176/ps.49.11.1415
- ↑ http://www.mayoclinic.org/healthy-lifestyle/nutrition-and-healthy-eating/in-depth/caffeine/art-20045678
- ↑ http://ovidsp.tx.ovid.com/sp-3.16.0b/ovidweb.cgi?WebLinkFrameset=1&S=CBPIFPFCMGDDLBBBNCKKICMCIPMAAA00&returnUrl=ovidweb.cgi%3fMain%2bSearch%2bPage%3d1%26S%3dCBPIFPFCMGDDLBBBNCKKICMCIPMAAA00&directlink=http%3a%2f%2fgraphics.tx.ovid.com%2fovftpdfs%2fFPDDNCMCICBBMG00%2ffs047%2fovft%2flive%2fgv038%2f00005053%2f00005053-198907000-00004.pdf&filename=Alcohol+Use+and+Abuse+in+Schizophrenia%3a+A+Prospective+Community+Study.&link_from=S.sh.29%7c1&pdf_key=FPDDNCMCICBBMG00&pdf_index=/fs047/ovft/live/gv038/00005053/00005053-198907000-00004&D=ovft
- ↑ Allen, Francis. “Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders”. (4th Ed.), American Psychological Association, 1990.pp. 507-511.